
bay.”
Đây là ai?
Tôi xem người gửi.
Tiểu Văn? A, là Tiểu Văn… Tiểu Văn! Sân bay!
Đầu óc tôi đột nhiên như bùng nổ, tỉnh ra, nhìn giờ
gửi tin nhắn, gần mười giờ sáng.
Tôi vội vàng xem giờ: Mười một rưỡi!
Xong rồi!
Tiểu Văn! Tiểu Văn!
Hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, tôi quay người
thay giầy rồi lao ra khỏi cửa. Trong thang máy tôi giậm chân bình bịch, hy vọng
có thể làm cho cái thang máy này xuống nhanh hơn.
Tôi thật sự là một người đàn ông như gió sao? Hay là
tôi tẩu hỏa nhập ma rồi?[1'>
[1'>
ở đây chơi chữ, trong tiếng Trung như gió và như điên đồng âm với nhau.
Thượng Đế phù hộ, nhất định phải cho tôi đến kịp đấy!
Lúc bắt xe gặp được người tốt, tôi lên xe mặt trắng
bệch cuống cuồng bảo lái xe lái nhanh một chút, phóng ra sân bay.
Lái xe chậm rãi hỏi tôi đuổi theo ai à, tôi liền buột
miệng bảo đuổi theo vợ, không kịp là tiêu!
Lái xe lập tức phẩn khởi tự nói với mình: “Đụng phải
chuyện này thật sao?” Sau đó nghiêng đầu, “Ngồi cho vững đấy chú em!”
Chiếc xe vù một cái phóng như bay trên đường.
Lúc lên cầu bị tắc đường liền đi đường vòng, vừa lái
anh chàng lái xe còn nói nếu đi đường ngắn nhất thì lộ phí là bao nhiêu, và dù
có đi đường vòng thì chú em cũng không
cần lo, cứ trả như thế là được rồi.
Ai nói bây giờ không còn Lôi Phong? Người ngồi cạnh
tôi chính là Lôi Phong đại ca đây!
Đúng là rất nhanh, còn đi một đoạn đường vòng mà chưa
tới nửa tiếng đã đến sân bay rồi.
Lúc xuống xe đồng hồ hiển thị là hơn hai mươi tệ, tôi
vứt lại năm mươi tệ mở cửa lao ra. Anh chàng lái xe đằng sau còn hét với theo:
“Chú em! Shit! Thừa tiền này! Đừng vội thế! Tôi đợi chú em ở đây một lúc, mang
bà xã quay về nhé!”
Tôi vào sân bay, ngơ ngẩn nhìn xung quanh, đột nhiên
nhớ ra liền rút di động ra gọi cho Tiểu Văn.
Khi Tiểu Văn nghe máy giọng rất khẽ khàng và vui mừng,
cuối cùng hẹn gặp tôi ở bên cạnh nhà vệ sinh nào đó ở đại sảnh dưới tầng hầm
thứ nhất.
Tôi cúp máy, lao như bay đến đó.
Tôi không biết mình cuống điều gì, nhưng trong lòng có
một ý nghĩ, tôi phải gặp Tiểu Văn, cho dù đây là lần cuối cùng.
Tại điểm hẹn dưới tầng hầm số một, tôi nhìn ngó xung
quanh, cuối cùng cũng thấy Tiểu Văn nhanh nhẹn bước tới, nhìn thấy tôi gương
mặt cô ấy nở nụ cười, vẫy tay với tôi, sau đó chỉ một chỗ rẽ ở phía sau tôi.
Một trước một sau đi vào góc rẽ, cuối cùng chúng tôi
đứng đối diện với nhau, tôi thở hổn hển, cô ấy cũng xúc động đỏ mặt.
“Bố mẹ em đâu?”
“Trong nhà hàng đằng kia, em sợ bố mẹ nhìn thấy, ở đây
không sao, có thể che được.” Tiểu Văn đeo một chiếc ba lô rất lớn, nheo mắt
cười.
“Anh…” Nhìn Tiểu Văn nhất thời tôi lại không biết nói
gì, một lúc sau mới nói: “Anh đến tiễn em.”
Tiểu Văn cười: “Anh bị thần kinh hả, tối qua không
phải đã tạm biệt rồi sao? Bây giờ cứ như đang trong hội kín thế này!”
Tôi cũng cười, không thể nói thành lời, nỗi buồn trong
lòng cứ lớn dần, đầy ắp.
“Này, anh với Mạt Mạt thế nào rồi? Liên lạc chưa?”
Tiểu Văn cười, cô ấy vẫn còn quan tâm chuyện đó.
Tôi ngập ngừng một chút rồi kể sơ qua mọi chuyện xảy
ra ở nhà tôi tối qua cho cô ấy nghe.
Nói thực, chuyện của Mạt Mạt tôi rất buồn, rất muốn
tìm ai đó tâm sự. Nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh của Mạt Mạt, tôi nói
với ai đây? Bây giờ người an toàn nhất chính là Tiểu Văn.
Tiểu Văn nghe xong cũng rất kinh ngạc: “Thật sao?”
“Thật.” Tôi gật đầu, “Anh cũng ngạc nhiên, anh cũng
không muốn, nhưng thật vẫn là thật.”
“Ôi trời!” Tiểu Văn trách móc đẩy tôi một cái, “Ý em
hỏi anh kí tên thật rồi á?”
Tổi ngẩn ra, hóa ra Tiểu Văn ngạc nhiên chuyện khác.
“Bảo, anh thật sự rất quan tâm đến chuyện đó sao?””
Tiểu Văn chau mày, gương mặt có vẻ hơi giận.
Tôi không trả lời, thực ra tôi rất để ý chuyện đó,
nhưng đứng trước một cô gái, tôi nói thế nào đây?
“Bảo, em muốn hỏi anh, anh có yêu em không?” Tiểu Văn
đột nhiên hỏi.
Tôi cảm thấy đầu mình như nứt toác, bà cố nội ơi, đã
đến lúc này rồi bà còn làm loạn thêm nữa?
Tiểu Văn nhìn vẻ kinh ngạc của tôi bèn mím chặt môi:
“Được rồi, nói thế này đi, nếu không có Mạt Mạt, đồng thời anh cũng yêu em,
nhưng trong bụng em vẫn có đứa bé này, và em muốn anh ở bên em, anh có đồng ý
không?”
Câu hỏi này cũng rất khó trả lời.
Nhưng trên thực tế, một giây sau tôi nhận ra Tiểu Văn
không thực lòng muốn hỏi câu này, cô ấy chỉ muốn tôi nghĩ, vậy thì tôi nghĩ
vậy, tôi nghĩ… tôi sẽ đồng ý, tôi không coi trọng chuyện trinh tiết, hơn nữa
đứa trẻ cũng không phải là vấn đề lớn.
Thế là tôi gật gật đầu.
Ánh mắt Tiểu Văn loáng qua vẻ vô cùng vui mừng nhưng
rồi nhanh chóng trở lại bình thường: “Bảo, nếu anh đã có thể chấp nhận em, vậy
tại sao lại không thể chấp nhận Mạt Mạt?”
“Chuyện đó khác…”
“Sao lại khác? Khác ở chỗ anh yêu con người chị ấy hay
là trái tim chị ấy, anh quan tâm đến quá khứ của chị ấy hay là tương lai của
hai người!”
Câu này mẹ kiếp, triết lí quá!
Tôi ngớ người ra, đăm đăm nhìn Tiểu Văn.
“Anh nói em?” Tiểu
Văn cười, “Nếu chị ấy thực sự là loại người đó sao chị ấy phải nói với anh? Anh
có hỏi chị ấy lí do không? Anh biết sự việc cụ th