
iật sấm dồn, đất trời rung chuyển.
Trước mắt tôi dường như tối sầm, đúng vậy, sao tôi lại
quên những chuyện đã xảy ra được? Khoảnh khắc vừa rồi tôi đã động lòng, vừa
động lòng IQ liền về không, tôi hoàn toàn quên rằng cuộc hôn nhân của tôi và
Mạt Mạt là giả, càng quên mất rằng hôm nay tôi đã biết, cuộc chơi này nồng nặc
mùi tanh của đồng tiền.
Mạt Mạt cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống che khuất gương
mặt cô ấy: “Rất nhiều chuyện không phải một, hai câu là có thể nói rõ, em biết
bây giờ chắc chắn anh đang cảm thấy em là kẻ rất hám lợi, rất vật chất, rất tầm
thường, em nghĩ chắc anh biết chuyện em đính hôn cũng là vì tiền, đây là vết
nhơ cả đời này em không thể rửa sạch.”
Tôi sững sờ nhìn Mạt Mạt, bàn tay mềm nhũn, lon bia
nghiêng đi, bia chảy ra sàn. Tôi không nhận ra, cảm giác lòng đột nhiên trở nên
trống rỗng.
Tôi cảm thấy mắt mình bắt đầu cay cay, không thể chớp
mắt, cổ họng khô khốc, không thể thở nổi.
“Em nghĩ anh không thể chấp nhận được, đúng không?”
Mạt Mạt bắt đầu chầm chậm ngẩng lên nhưng không nhìn tôi mà nhìn vào tờ đơn li
hôn đó, “Cho nên em mới kết hôn thỏa thuận với anh, em cũng nói với anh chúng
ta sẽ li hôn, vì em đã từng như vậy nên anh sẽ không cần em nữa, cho dù anh cần
em, em cũng sẽ cảm thấy mình không xứng với anh…”
Tôi đờ đẫn, trái tim bắt đầu nứt toác, ông trời, ông
muốn giết tôi sao?
“Bảo, tới đây kí đi.” Mạt Mạt cuối cùng cũng nhìn tôi,
còn khẽ mỉm cười, đặt tờ giấy đó ra trước mặt tôi.
Tôi chằm chằm nhìn tờ đơn đó, đột ngột giơ tay lên
uống nốt chỗ bia cuối cùng.
Đầu ngẩng hơi cao, một ít bia chảy vào mũi, tôi ho sặc
sụa, ho đến nỗi chảy cả nước mắt.
Trên bàn có bút, Mạt Mạt giơ tay đẩy bút về phía tôi,
mỉm cười, chỉ vào tờ đơn li hôn.
Tôi đơ lại, nhìn tờ đơn li hôn rồi lại nhìn Mạt Mạt,
tôi không biết tại sao mình lại do dự, nhưng khoảnh khắc này tôi bỗng rất sợ.
Mạt Mạt đứng dậy giơ tay nhét chiếc bút vào tay tôi,
gương mặt vẫn tươi cười; “Kí đi, Bảo, đừng lo lắng, không cần phải sợ em sẽ đau
lòng, vẻ mặt của anh đã khiến em hiểu rồi, hơn nữa em đã chuẩn bị tâm từ trước
rồi”
Tôi cầm bút, run rẩy.
Tôi không dám nhìn Mạt Mạt.
Nói thực, tôi dường như đã đoán là như vậy, nhưng khi
sự thực đó được chính miệng Mạt Mạt nói ra, tôi vẫn rất khó chấp nhận.
Tất cả đều rất khó chấp nhận.
Tôi có yêu Mạt Mạt không? Có lẽ là có yêu, nhưng cô
ấy.. đúng vậy, tôi ích kỉ, tôi coi thường nhất là con gái quá coi trọng vật
chất, vì tiền chấp nhận bỏ ra tình cảm, thể xác, thậm chí là cả đời. Đó là một
dạng trao đổi biến tướng! Tôi không thể chịu được người con gái mình yêu lại là
người như vậy, đó là một vết thương, mộ sự sỉ nhục lớn lao!
Theo một ý nghĩa nào đó, Mạt Mạt bây giờ là vợ hợp
pháp của tôi, nhưng tôi có thể chấp nhận việc tiếp tục chung sống với cô ấy
không? Tôi có thể chấp nhận một cô gái từng làm vậy bên tôi cả đời không? Tôi
có rộng lượng và thoáng như thế không?
Câu trả lời là phủ định.
Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
… Cuối cùng tôi chầm chậm cúi người, đưa bút về phía
tờ giấy đó.
Từng nét từng nét viết tên mình ra.
Khoảnh khắc chiếc bút hạ xuống, tôi nhìn thấy nước mắt
của Mạt Mạt rơi xuống theo.
Kí xong, tôi không còn chút sức lực nào nữa, chiếc bút
nằm chỏng chơ trên mặt bàn.
Mạt Mat vừa rơi nước mắt vừa đăm đăm nhìn tờ giấy đó,
rồi đột ngột lấy tay lau mặt, cầm tờ giấy đó lên gấp lại và đứngdậy.
“Bảo, thật sự cảm ơn anh, dù thế nào anh đã giúp em
quá nhiều rồi.”
Dứt lời Mạt Mạt khẽ khàng bước tới bên tôi, cúi xuống
hôn nhẹ lên má tôi.
Sau đó tiếng bước chân đi về phía cửa, tiếng thay dép,
tiếng mở cửa, cả tiếng nức nở, cuối cùng là tiếng cánh cửa khẽ khép lại.
Căn nhà đột nhiên trở nên im lặng như chết, cả quá
trình tôi không hể động đậy, như thể đã biến thành một bức tượng, từ đầu óc đến
trái tim, đến toàn thân đều hoàn toàn tê dại.
Tôi không biết mình ngủ thế nào, khi mở ra trời đã
sáng, tôi vẫn ngồi tựa vào thành ghế sofa như tư thế tối qua, đầu óc nặng
trịch, trước mắt quay cuồng.
Tối qua như một giấc mơ.
Tôi mở mắt, bắt đầu tiếp tục đơ dại, tiếp tục đờ đẫn.
Tôi biết tối qua là thật. Thật thật thật hơn cả thật.
Tôi kí tên rồi ư? Kí rồi, Mạt Mạt đi rồi ư? Đi rồi.
Dường như tất cả đều kết thúc rồi.
Chuông báo có tin nhắn vang lên, nhưng tôi không muốn
cử động, cứ ngồi như thế rất dễ chịu, cứ ngồi như thế, coi mình là một xác khô
thì tốt biết mấy.
Không biết bao lâu sau, tôi buồn tiểu đến nỗi không
thể ngồi tiếp được nữa.
Đau lòng cũng tốt, thống khổ cũng ok, tôi vẫn chưa đơ
dại đến mức có thể tiểu trong quần.
Tôi cố đựng dậy, nhưng tư thế này đã giữ quá lâu, cả
cơ thể đều tê mỏi.
Tôi vào nhà vệ sinh đi tiểu rồi lấy nước lạnh rửa qua
cái mặt nhưng vẫn thấy đầu óc nặng trịch, mọi thứ như không hề tồn tại, nói thế
này cho dễ hiểu, có một bài hát nổi tiếng chuyên dành để miêu tả trạng thái của
tôi lúc này, đó là “Sao cũng được.”
Chuông báo có tin nhắn vẫn đang kêu lên, tôi lảo đảo
bước tới, cầm di động lên xem.
“Bảo, máy bay bay lúc một giờ chiều, một tiếng nữa nhà
em ra sân