
t, Mạt Mạt giả vờ tình cờ gặp lại ông, rồi còn cái gì mà kí tên, cái gì mà
tiền bạc, bọn tôi biết ông buồn.”
Tôi nghe cậu ta nói vậy mà mũi cay cay.
Có người có thể hiểu mình là một việc hiếm có thế nào
trong xã hội bây giờ?
“Bảo này, giờ anh đã tỉnh táo chưa?” Tiểu Phấn giơ tay
vuốt trán tôi, ánh mắt thương cảm.
Tôi nghiêm túc gật đầu, cảm thấy mọi người còn định
nói gì.
“Bảo, tối qua đưa ông về xong, ông say như chết nhưng
bọn tôi nói chuyện rất lâu về việc này.” Lão Phó nói, “Ông biết là bọn tôi
không buôn bán linh tinh mà là quan tâm đến ông.”
“Thật sự rất quan tâm!” Mặt lão Đường đầy vẻ nghiêm
trang gật đầu với tôi, “Tôi chỉ có mỗi người anh em là ông!”
Thịt Chó và lão Phó cùng quay sang trừng mắt nhìn lão
Đường.
Lão Đường vội vàng đổi lại: “Tôi có mỗi một người anh
em là ba ông!”
… Nếu không phải vì tâm trạng mọi người đều đang không
tốt thì đã xông lên tấn công tên ngốc không biết đếm này một trận rồi!
Lão Phó quay lại nhìn tôi: “Bảo, tối qua bọn tôi nói
chuyện một lúc, cảm thấy chuyện này ông nên nói chuyện cho rõ ràng với Mạt
Mạt.”
Thịt Chó ngồi cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng thế, Bảo, vì
bọn tôi đều từng gặp Mạt Mạt, cảm thấy cô ấy không phải là loại con gái như
thế, một cô gái nếu không gặp khó khăn thì ai mà muốn gánh cái danh hám tiền đó
chứ? Thực sự vì tiền ư? Nhưng như tối qua ông nói cô ấy kết hôn với ông là vì
một số tiền rất lớn, như thế có bình thường không? Chẳng lẽ lại còn có người
trả tiền cho việc kết hôn của cô ấy?”
Tôi sững sờ, cảm thấy mọi người chưa bao giờ nghiêm
túc với mình như thế, bây giờ như thế này làm tôi thấy rất không quen.
“Bảo này, lấy bụng ta đo bụng người, đều là phụ nữ, em
khuyên anh nên tìm Mạt Mạt nói chuyện đi, làm gì có cô gái nào tùy tiện kết hôn
chứ? Cho dù phải lấy chồng vì việc gì đó thì phải cũng phải lấy người đáng tin
cậy, có thể dựa dẫm chứ!” Tiểu Phấn ngồi cạnh tôi, nãy giờ vẫn vuốt lưng tôi,
“Anh thấy sao? Lấy ví dụ nhé, anh thấy đấy em mãi có lấy Thịt Chó
đâu.”
Ý Tiểu Phấn nói giống ý của Tiểu Văn.
Thịt Chó trợn mắt rồi cười nhạt: “Tất nhiên rồi, em
chỉ được anh bao thôi mà!”
Mọi người đều bật cười, không khí vô cùng đè nén vừa
rồi được giải tỏa bớt.
Lòng tôi cũng thấy thoải mái hơn, thế này mới giống
đám bạn hàng ngày của tôi chứ như vừa rồi làm tôi như bia đỡ đạn ấy.
Nhưng tôi cũng hiểu những lời mọi người nói rồi.
Con người có lúc như vậy đấy, có lẽ tự mình có thể
hiểu lí lẽ đó, nhưng lúc phải làm thì nhất định cần có người ủng hộ, thậm chí
là đứng sau đẩy một cái, đá một cú mới được.
Thấy tâm trạng tôi đã ổn định, không còn khuynh hướng
tự sát nữa mọi người mới đứng dậy ra về.
Trước khi đi, Tiểu Phấn bảo đã nấu cháo cho tôi trong
bếp, lát nữa nhớ ăn một ít cho dạ dày đỡ khó chịu.
Tôi vừa cười vừa chửi đuổi cổ hết đám đó ra, đóng cửa
lại rồi tựa vào cửa, mũi cay xè, nước mắt rơi. Nói thực lần này cả bọn làm tôi
vô cùng cảm động.
Có lúc, có những người bạn tri kỉ, trung thành nghĩa
khí đúng là một điều may mắn.
Theo lời dặn dò của Tiểu Phấn, tôi húp cháo, dạ dày dễ
chịu hơn nhiều, nhưng đầu óc vẫn ở trong trạng thái chết máy.
Thực sự phải nói chuyện với Mạt Mạt ư?
Hồi phục được chút thế lực, tôi nằm trên giường nghĩ
ngợi lung tung một lúc rồi mặc quần áo chuẩn bị đi làm
Tất nhiên phải đi làm rồi!
Ngôn tình là ngôn tình, hiện thực là hiện thực! Trong
tiểu thuyết, nam nữ nhân vật chính cả ngày chỉ nói chuyện yêu đương lãng mạn
ngọt ngào phong hoa tuyết nguyệt, nhưng trong hiện thực có mấy người không đi
làm vì chuyện yêu đương chứ?
Ở tòa soạn, nữ đồng nghiệp xinh đẹp cùng tôi đi Hồng
Kông sắp xếp chỉnh lí lại bài viết, bảo đưa tôi đọc trước.
Đầu óc tôi rối bời, chỉ xem qua loa một chút, bảo
không tồi, nộp đi, nhưng chỉ kí tên cô thôi.
Nữ đồng nghiệp hoảng hốt hỏi tôi có phải viết kém quá
không nên tôi mới không muốn kí tên.
Tôi nói óc cô là óc heo hả, chỉ kí tên cô thì thành
tích cũng là của cô, chứng minh cô có năng lực đó, đây không phải là chuyện tốt
sao?
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp vỡ lẽ ra, vẻ mặt đầy mừng rỡ
cảm ơn tôi, trong ánh mắt sáng lên vẻ ngưỡng một mà tôi từng thấy đâu đó.
Tôi lười chẳng
buồn bận tâm đến mấy chuyện đó, đi làm lâu như vậy hôm nay là lần đầu tiên tôi
im lặng ngồi yên ở vị trí của mình, lên mạng xem xét linh tinh nhưng thực ra
tuy mắt đọc chữ, xem ảnh nhưng chẳng có gì vào đầu tôi cả.
Đây là một kĩ năng rất cao siêu, lúc này gọi là vô tâm
thắng hữu tâm.
Tôi hút mấy điếu thuốc, hút đến lúc đã có nữ đồng
nghiệp xinh đẹp trách móc tôi mới đột ngột nhớ ra điều gì đó, liền chạy ra
ngoài, vào phòng họp nhắn tin cho Mạt Mạt.
Tôi suy nghĩ kĩ càng để viết từng câu từng chữ trong
tin nhắn, tôi không muốn nói quá gay gắt nhưng lại muốn thể hiện được ý tứ của
mình:
“Đầu tiên có thể khẳng định, em làm anh tổn thương, em
cũng hiểu nhưng anh thì không biết mình có làm tổn thương em không, hãy nói cho
anh biết.”
Bấm xong tin nhắn, tôi tự thưởng thức một lúc, thầm
khen: Đây đúng là một bài thơ!
Tôi nhấn nút gửi rồi ngồi đờ đẫn trong phòng họp.
Nửa tiếng