
n cảm thấy mình đứng đây nghe lão Đường nói
những lời kinh dị như vậy đã được coi là tương trợ bạn bè lắm rồi, không ngờ
lão Đường lại còn dám ra tay cho tôi một đòn sau lưng như vậy!
Trước khi Tiểu Uyển nó có việc bận chuẩn bị đi mất,
lão Đường liền bày tỏ hi vọng thống thiết của mình, để cảm ơn sự quan tâm chăm
sóc của Tiểu Uyển đối với hai đồng nghiệp mới là tôi và cậu ta, tối nay muốn
mời Tiểu Uyển ăn tối.
Phụ nữ hiện đại không còn e ấp như xưa nữa, Tiểu Uyển
vui vẻ nhận lời.
Từ đó có thể thấy, lão Đường và Nghê Tiểu Uyển nếu cứ
tiếp tục phát triển như vậy có thể bắn ra được tí tàn lửa không biết chừng,
nhưng có thể đốt cháy cả thảo nguyên hay không thì còn phải xem tạo hóa của lão
Đường.
Nói thực, ngay từ lần đầu nhìn thấy cái eo thon thả,
gương mặt xinh đẹp, vòng một đầy đặn vòng ba quyến rũ của Nghê Tiểu Uyển, tôi
còn nghĩ một mỹ nhân như vậy sau này tên khốn nào sẽ vớ được đây! Không ngờ xa
tận chân trời gần ngay trước mắt, tên khốn đó đang ở ngay bên cạnh tôi....
“Được rồi, quả này cậu coi như chuột chết vớ phải mèo
mù rồi nhé.” Tôi vỗ vai lão Đường, “Đi thôi, đằng nào cũng chẳng có việc gì,
chúng ta về nhà thay đồ đi, lần đầu mời Tiểu Uyển ăn cơm...”
Lão Đường trợn mắt ngắt lời tôi: “Cậu cũng đi à?”
Mắt tôi cũng trợn lên: “Shit! Vừa rồi không phải cậu
nói chúng ta mời cô ấy ăn cơm à!”
Lão Đường cười đê tiện: “Anh Bảo! Bố Bảo! Ông Bảo! Cậu
không phải là loại người thiếu đồng cảm với nỗi khổ của người khác mà! Tối nay
cậu cứ viện bừa cái cớ nào đó không xuất hiện là được! Cho tớ một sân khấu để
tớ thể hiện mình muốn hát thì hát muốn nhảy thì nhảy đi!”
“Viện cớ á?” Tôi hơi hiểu ý lão Đường rồi.
“Ừ thì cậu bảo cậu làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, cắt
trĩ gì đó, cái gì chả được!” Lão Đường tiếp tục cười đê tiện, “Tớ chỉ cần có cơ
hội một mình tiếp cận thôi! Cậu đã là bố dượng của người ta rồi, đừng có xúm
vào vụ này nữa!”
Kết bạn không cẩn thận ắt phải chết. Nếu là năm trăm
năm trước, tôi đã một đao...
Tái Ông mất ngựa, chưa biết là họa hay phúc đây.
Tan sở xong không cần đi ăn cơm với Nghê Tiểu Uyển nên
tất nhiên là tôi về nhà, cũng là một đêm tương đối yên tĩnh trong mấy ngày qua.
Trong nhà vẫn hoang vắng không một bóng người. Cao Lộ
Khiết bây giờ không có một chút tin tức gì như một tiểu yêu tinh xuất hiện
trong giấc mơ của tôi. Tôi đang sung sướng vì không có ai làm phiền, ngôi nhà
cuối cùng cũng đón được thời khắc thái bình ngắn ngủi thì tôi phát hiện ra một
việc rất khó chịu. Tiểu Khiết từng về nhà thay quần áo, phòng ngủ bừa bãi vô
cùng, con bé này ăn mỳ mà không thèm rửa bát, bát đũa còn vứt trong chậu, hơn
nữa... còn là hai cái bát! Là Mạt Mạt và Tiểu Khiết cùng về? Hay là... ai khác?
Nghĩ đến đó tôi lại bắt đầu sôi máu! Làm cái trò gì vậy, coi nhà tôi là ký túc
xá thật chắc!
Tôi đặt mấy hộp đồ ăn mua bên ngoài trên đường về lên
bàn uống nước, thịt xào hành, thịt bò ướp hồi hương nướng. gà Cung Bảo, lại lấy
lon bia trong tủ lạnh ra, tôi định bụng sẽ hâm nóng lại một đêm độc thân tự do
yên tĩnh.
Di động đột nhiên réo ầm ĩ. Màn hình hiển thị người
gọi đến làm tôi rất ngạc nhiên, không ngờ lại là Mạt Mạt.
Vừa nhấc máy Mạt Mạt đã hỏi một câu với giọng điệu rất
khó chịu: “Nghe nói anh có bạn gái rồi?”
“Gì cơ?”
“Sao? Muốn giấu em à?” Mạt Mạt cười khẩy, “Em có thể
nói với anh một cách rất có trách nhiệm rằng, em đây rất giận, hậu quả rất
nghiêm trọng!”
“Em nghe ai nói vậy?” Rõ ràng là có người tiết lộ bí
mật.
“Chắc anh không muốn em biết gì phải không?” Mạt Mạt
tiếp tục châm biếm chế giễu ở đầu dây bên kia: “Anh muốn giấu em hả? Còn lâu
mới giấu được nhé! Em cho anh biết Lại Bảo! Tốt nhất là anh cẩn thận đấy, đừng
để em tóm được bằng chứng!”
Tôi điên tiết: “Này Mạt Mạt, anh có cần giấu em không?
Kể cả anh có kết hôn sinh con thì cũng không cần phải giấu em, em là gì của
anh? Anh là gì của em? Chuyện tình cảm riêng tư của anh còn cần em cho phép
sao?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một giây láy rồi giọng
nói cố ra vẻ cứng rắn của Mạt Mạt lại vọng tới: “Được! Anh nói đúng bây giờ anh
không phải là gì của em cả, nhưng em đã cân nhắc sau này anh sẽ là gì của em
rồi! Cho nên bây giờ anh phải chú ý cho em!”
Tôi nghiến răng ken két: “Em cân nhắc á? Bây giờ anh
đã phải chú ý á? Shit! Đến lúc em cân nhắc xong, cảm thấy không được thì anh đi
tìm ai hả? Sao em vô lí thế!”
Mạt Mạt cười nhạt: “Hứ! Anh đã thấy cô gái nào có lí
chưa?”
Tôi bức bối quá, quả thật tôi chưa từng thấy ai như
thế.
“Tốt nhất là anh ngoan ngoãn một chút, đừng để em biết
anh có chuyện gì đấy!” Mạt Mạt đã vô lý lại còn được đà lấn tới, quyết không
buông tha.
Tôi hơi sững lại rồi khẽ khàng thăm dò: “Này Mạt Mạt,
những lời vừa rồi… là em đang bày tỏ tình cảm với anh à?”
“Mặc kệ em!” Tôi không thể ngờ là Mạt Mạt lại trả lời
như thế.
“Em đừng có mà bắt nạt người khác quá đáng nhé, anh
nói cho em biết, anh đâu có bán mình cho em, anh không thể quản em thì em dựa
vào cái gì mà đòi quản anh? Em tưởng chúng ta vẫn đang còn yêu nhau sao?” Đây
rõ ràng là một điều kh