
uật sư lại hỏi: Có chứng cớ gì không? Cô ta liền nói: Con tôi đẻ ra
chẳng giống chồng tôi chút nào! Ha ha ha ha, các cậu bảo cô nàng này…”
Mọi người nhìn nhau, trong phòng khách chỉ vang vọng
tiếng cười hô hố của một mình lão Đường. Lão Đường cười đến nỗi nằm ra trên ghế
sofa, Tiểu Văn có vẻ bối rối, nhìn tôi ngượng nghịu cười rồi mím môi lại… Tôi
mà là Tiểu Văn chắc chắn tôi sẽ xông lên vặt thằng nhỏ của lão Đường!
Một người thỉnh thoảng phá hoại không khí một lần hoàn
toàn không khó, khó là trường kì phá hoại, hễ cứ gặp là phá, phá suốt mười mấy
năm không thay đổi, thế mới gọi là khó càng thêm khó!
… Sau một hồi đánh đập điên cuồng, trừ Tiểu Văn tất cả
mọi người đều tham gia vào trận ẩu đả, rất hay rất độc đáo, chiêu nào cũng chí
mạng, chỉ trách cái mồm khốn nạn của Đường Gia vừa rồi đã đắc tội tất cả mọi
người.
“Không sao.” Tiểu Văn ngồi bên vừa cười vừa xua tay,
“Em không bận tâm đâu, chuyện cười đó rất hay.”
Đáng tiếc là sự rộng lượng của cô ấy bị chìm lấp trong
tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết của lão Đường.
Thế là từ lúc đó, lão Đường bèn ngoan ngoãn ngồi một
góc nghe chúng tôi nói chuyện, thỉnh thoảng chêm vào một hai câu, mỗi lần cậu
ta thông minh đột xuất định thốt ra một câu tuyệt cú nào đó, mặt vừa mới hí
hửng ngẩng đầu lên thì đã bị ánh mắt như hùm như sói xung quanh chặn họng, bải
hoải nhũn người trong góc sofa…
Trong lúc trò chuyện, Tiểu Văn đã bị cảm động vì những
lời tích cực đầy hứng khởi của mọi người, mắt rơm rớm nước luôn miệng cảm ơn.
Mọi người xua tay: “Thôi thôi! Vẫn còn cảm ơn à? Làm
gì đến nước đó? Có chút chuyện cỏn con ấy mà!”
Lão Phó nói: “Vở kịch này thành bại ở Bảo, vai của cậu
là quan trọng nhất, chúng ta chỉ là vai phụ thôi.”
Tiếp đó mọi người phân vai như chơi trò chơi, tất
nhiên về cơ bản là ai đóng vai người đó, chỉ có điều phải làm cho nhân vật của
mình hoàn toàn hóa vào câu chuyện tình yêu hoàn mỹ giữa tôi và Tiểu Văn mà mọi
người vừa soạn ra. Sau đó lúc cần thiết, với tinh thần hy sinh cái tôi vì cái
chung, làm chứng cho lời nói dối tày trời này.
Còn về lão Đường, do khả năng diễn xuất, khả năng phát
huy tại chỗ và khả năng nắm bắt nhân vật của cậu ta, để tránh trong giây phút
quan trọng cậu ta vô tình, vô sỉ, vô lí làm loạn nên chúng tôi cho cậu ta làm
nhân viên tạp vụ, chỉ trong những tình huống bất đắc dĩ mới có thể đóng vai
“người qua đường A”.
Áp lực của tôi là lớn nhất. Dù gì vai mà tôi phải diễn
không có kịch bản, tất cả mọi khả năng đều có thể xảy ra, gần như hoàn toàn
phát huy tại chỗ, mà tôi đã bao giờ đóng phim của Vương Gia Vệ đâu. Tôi hoàn
toàn không chắc chắn chút nào, nói thực tôi không nắm rõ vai diễn của mình lắm,
nếu lần này thực sự phải giúp Tiểu Văn thì tôi phải chuẩn bị thật kĩ, phân tích
tỉ mỉ hoàn cảnh tính cách của nhân vật, phải đi sâu vào nội tâm nhân vật, làm
cho diễn xuất của mình được lập thể hóa, có lẽ còn phải ra hiệu sách mua một
cuốn Sự tu dưỡng của một diễn viên…
Nói chuyện đến gần mười giờ mọi người mới giải tán.
Phương châm sách lược cụ thể về cơ bản đã có, bố mẹ
Tiểu Văn cũng sắp về nước, hiện chưa nhận được email xác định thời gian cụ thể,
nên vẫn còn chút thời gian chuẩn bị.
Thực ra chỉ cần tạo ra một câu chuyện duyên phận trời
định, sinh ra để dành cho nhau, tạo ra một câu chuyện thần thoại tình yêu đẹp
đẽ lãng mạn đầy trắc trở là được. Đồng thời tôi và Tiểu Văn phải học thuộc lòng
chuyện này, không được để có kẽ hở, phối hợp ăn ý nhuần nhuyễn, giả vờ ngọt
ngào trước mặt bố mẹ Tiểu Văn, đồng thời nhất định phải làm cho họ hoàn toàn
tin vào câu chuyện thần thoại dù vạn thế có trôi qua, bể cạn thành nương dâu
thì tình yêu cũng là mãi mãi, dù biển có cạn đá có mòn thì cũng không hủy được
lời ước hẹn chân tình của đôi ta. Sau bao phen dằn vặt day dứt đau khổ, sau bao
phen giằng co vật vã trong đêm tối, tay nắm chặt tay để tôi và Tiểu Văn không
bao giờ chia cách… Đợi đến khi bố mẹ Tiểu Văn công nhận tôi, yên tâm lên máy
bay về bờ bên kia đại dương thì chuyện này coi như đại công cáo thành.
Khi ra về mọi người đều khuyến khích tôi tiễn Tiểu Văn
về nhà. Tôi cũng không từ chối, cảm thấy trong hoàn cảnh này thì đây là chuyện
nên làm. Thế là mọi người đều khen tôi nhập vai nhanh. Nhưng Tiểu Văn thì cứ từ
chối, kiên quyết không cần tôi đưa về. Khi mọi người lấy lí do con gái về đêm
một mình nguy hiểm thì Tiểu Văn khẽ cười: “Bao năm qua em đều như vậy.”
Nghĩ cũng phải, Tiểu Văn sống một mình nhiều năm như
vậy tuyệt đối không phải loại con gái yếu đuối, chúng tôi đúng là đã lo thừa
rồi.
Trước khi về, Tiểu Văn hơi ngập ngừng rồi quay lại
nhìn tôi, “Lại Bảo, cảm ơn anh đã giúp em.”
Tôi cũng cười: “Anh cũng rỗi rãi chẳng có việc gì làm
ấy mà.” Thấy trong mắt Tiểu Văn thoáng ánh cười và vẻ trách cứ, tôi vội nói
chữa: “Em cứ yên tâm đi, chắc chắn anh đã giúp em là giúp đến cùng, tiễn Phật
tiễn đến Tây Thiên, nghiêm túc làm bố giả tiễn bố mẹ em lên máy bay.”
“Anh sẽ giúp em đến cùng thật chứ?” Tiểu Văn cười hỏi.
Tôi gật đầu.
“Vậy… mai anh có thể cùng