
a điều kiện lên giường…”
Lão Đường có vẻ mặt như sắp chết đến nơi.
Tôi, lão Phó và Thịt Chó cùng giờ ngón cái: “Đúng là
mắt thần!”
Bình thường cả bọn lúc nào cũng hi hi ha ha không chút
nghiêm túc, nhưng đám bạn của tôi đều là những người có bản tính lương thiện,
trò chuyện nhiều với Tiểu Văn thằng nào cũng đều cố tình tránh mấy chủ đề nhạy
cảm. Thi nhau thi triển sở trường chém gió, kể truyện cười, chỉ có một mục
đích: Cười!
Vừa rồi không khí trong phòng khách nặng nề quá, mọi
người đều cười nói rất e dè, xã hội bây giờ thiếu nhất là sự đồng cảm, ai cũng
cảm thấy mình là người đáng thương nhất, không thừa hơi sức mà đồng cảm với
người khác? Cũng may mấy thằng bọn tôi ít nhiều còn tí đồng cảm, chỉ là cách biểu
hiện khác nhau mà thôi.
Lúc đầu Tiểu Văn rất gượng gạo, có lúc còn chưa thoát
ra khỏi tâm trạng đau khổ của mình, hoặc giả do tính cách và thói quen không
phải là người thích cười lớn. Nhưng người trái đất đều biết cười, có lúc không
thể kìm nén được, cũng như đại tiện ấy mà, có lúc không thể nào khống chế nổi.
Tiểu Văn nhanh chóng hòa đồng với chúng tôi, cười rất
thoải mái và sảng khoái.
“Mọi người thật tốt, em… lâu lắm rồi em không cười thế
này rồi.”
Chúng tôi nhìn nhau, trong ánh mắt đều có một niềm
vui, có thể làm cho Tiểu Văn cười vui vẻ thực sự là công lao mà chúng tôi hợp
tác mới đạt được, trừ lão Đường.
Mọi người ngồi nói chuyện ở nhà tôi đến tận mười một
giờ đêm, trong khoảng thời gian này lão Đường chỉ xuất hiện một thời gian ngắn,
sau đó, chúng tôi đã triệt để cách ly cậu ta. Cái thằng này toàn nói những điều
không nên nói những lúc không phù hợp.
Mọi người đang trò chuyện rất vui, cũng đang tránh mấy
chủ đề nhạy cảm, tránh làm không khí trở nên khó xử hoặc ảnh hưởng đến tâm
trạng của Tiểu Văn. Sau đó lão Đường mở miệng: “Ha ha, anh cảm thấy chuyện này
rất thú vị, Tiểu Văn, em lôi Bảo ra giả mạo bố của con em, thế thì bố đẻ của nó
chắc là bực lắm nhỉ! Mình trồng hạt giống để thằng khác nó hái quả…”
Tất cả mọi người đều hóa đá, không khí lập tức trở nên
lúng túng.
Lão Đường nhận ra liền vội cười ha hả xua tay: “À? Ha
ha ha ha! Anh đùa đấy mà! Ý anh là, các cậu xem, một cú điện thoại của Tiểu Văn
đã làm cho Thịt Chó và Tiểu Phấn suýt nữa thì giải thể, lại còn làm cho Thịt
Chó tí nữa thì phát hiện tớ và Tiểu Phấn, à không, tưởng là tớ và Tiểu Phấn có
gian tình…”
Sắc mặc Tiểu Phấn liền sầm xuống, xung quanh Thịt Chó
cũng bùng lên một ngọn lửa nóng hừng hực.
Lão Đường lại ngớ ra, vội lấy can đảm cười lấy lòng
Thịt Chó: “Coi kìa! Lại nữa rồi, tớ chỉ nói đùa thôi mà, tớ đâu có định nói
cậu, tớ định nói Bảo kia.” Nói đoạn này quay sang nhìn tôi, “Xem Bảo đáng
thương chưa kìa, giả làm bố thay người khác, chuyện này mà để Mạt Mạt biết được
thì chắc chắn sẽ chết thảm ở đầu đường cho mà xem!”
Tất cả mọi người đều nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao,
không khí như ngưng lại.
“Lại Bảo, anh… có bạn gái à?” Tiểu Văn khẽ nhíu mày
nhìn tôi hỏi.
Tôi vội vàng xua tay, tất cả mọi chỗ có thể rung lắc
được trên người đều được đem ra xài hết: “Không có không có! Không có thật mà!
Tuyệt đối không có!” Nói xong tôi trợn mắt nhìn lão Đường một cái.
Không ngờ lão Đường lại bật cười: “Ha ha! Cậu xem cậu
sợ thế cơ à, cậu chỉ giả làm bố thôi, cậu tưởng cậu với Tiểu Văn thành đôi thật
chắc? Lại còn đánh chết cũng không chịu nhận nữa!”
Ánh mắt của mọi người lại như mũi dao ngọn thương lao
về phía tôi.
Tiểu Văn ngập ngừng một chút, khẽ cắn môi rồi ngước
mắt lên nhìn tôi: “Lại Bảo, nếu anh có bạn gái thật thì không cần giúp em đâu,
em không muốn vì chuyện này mà làm anh khó xử.”
Tôi bật dậy khỏi sofa: “Anh không có bạn gái thật mà!
Nếu anh có bạn gái hôm đó khi em nói muốn hẹn hò sao anh có thể nhận lời! Trùng
hôn sao? Thế thì đáng sợ quá! Em cũng biết trùng hôn nghĩa là sao không? Có hai
bà vợ! Cũng có hai bà mẹ vợ đấy!”
Tiểu Văn nhìn tôi, vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn
trái ngược với mấy gương mặt có vẻ kinh ngạc bên cạnh.
“Thế Mạt Mạt là…” Tiểu Văn hỏi.
“Mạt Mạt chỉ là một người bạn học cũ của anh thôi!”
Tôi sắp phát rồ mất, “Nếu là bạn gái anh sao anh không nhận ra chứ! Thịt Chó!
Lão Phó! Chuyện ngày hôm đó tớ đã nói rõ với các cậu rồi mà!”
Lão Đường trợn mắt dài giọng a một tiếng, sau đó cười
đểu giả: “Ha ha, tớ quên mất, vì lúc nãy bọn tớ vừa vào nhà đã thấy cô bé không
mặc quần đó, tớ còn tưởng là Mạt Mạt nữa chứ.”
Tiểu Văn sững người, quay sang nhìn tôi, không phải,
cô ấy không nhìn mà là đánh giá tôi.
Tôi sắp nghiến vụn răng ra rồi, nếu không phải có lão
Phó chắc chắn tôi đã lao vào bếp vớ con dao phay rồi!
Lão Đường cuối cùng cũng nhạy cảm chú ý đến nhưng ánh
mắt có phần nguy hiểm xung quanh, ngớ người ra một chút rồi liền xua tay cười
hòa hoãn:
“Ha ha ha, đều tại tớ cả, cứ toàn đùa vớ đùa vẩn, được
rồi không nói nhăng cuội nữa! À, để tớ kể chuyện cười cho mọi người nghe nhé!
Chuyện cười hay lắm! Có một cô nàng tóc vàng hoe, một hôm cô ta đi tìm luật sư
đòi ly hôn, luật sư hỏi tại sao? Cô liền nói: Tôi nghi ngờ chồng tôi ngoại
tình! L