
u Văn tuyệt đối không muốn phá thai, ít nhất bây giờ cô ấy cũng là một
bà mẹ tương lai, cô ấy sẽ không tàn nhẫn như bố mẹ của mình, sẽ không đối xử vô
trách nhiệm với con cái của mình như họ, cuộc sống của cô ấy cần một người đồng
hành…
Tiểu Phấn vừa kể nước mắt vừa giàn giụa.
Còn Tiểu Văn từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, mặt không
biểu cảm, chỉ khi nói tới đứa con là đôi mắt cô ấy mới thoáng đau khổ.
Tiểu Phấn nghẹn ngào, chúng tôi đứng một bên cũng thấy
buồn bã và tiếc nuối.
Tiểu Văn không khóc, chỉ ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi
một cái rồi lại cúi xuống, tiếp tục vuốt ve chiếc dây chuyền trước ngực.
Có lẽ cô ấy không muốn khóc trước mặt chúng tôi.
Là kiên cường hay là tê dại?
Từ đầu đến cuối Tiểu Văn và Tiểu Phấn đều không nhắc
chút gì tới cha của đứa bé trong bụng Tiểu Văn, chúng tôi không biết người đàn
ông đó là ai, rõ ràng là Tiểu Văn cũng không muốn nói.
“Chúng ta phải giúp Tiểu Văn.” Tiểu Phấn rút mấy tờ
giấy ăn trên bàn, vừa lau mắt vừa nói, giọng điệu không giống đang trưng cầu ý
kiến mà giống ra lệnh hơn.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau rồi gật đầu. Lúc đó tôi
không ý thức được rằng mình cũng gật đầu, đúng là một cái gật đầu hận ngàn năm…
Thịt Chó bước tới trước mặt Tiểu Phấn, ôm hai vai cô,
nghiêng đầu nhìn Tiểu Văn ngồi bên cạnh cười nói: “Chuyện này chắc chắn chúng
tôi sẽ giúp, chỉ là diễn kịch thôi mà phải không?”
Tiểu Văn ngẩng đầu lên khẽ cười: “Chỉ cần bố mẹ em đi
là xong, họ chỉ về một tuần thôi.”
Lão Phó vươn vai, cố làm ra vẻ thoải mái để phá tan
bầu không khí buồn bã: “À, Tiểu Văn, em chỉ cần Bảo giúp thôi đúng không?
Chuyện này bọn anh cũng cần tham gia hả?”
“Em hy vọng vậy…” Tiểu Văn gật đầu.
“Hiểu rồi!” Lão Phó vừa cười vừa vẫy tay, “Bảo giả làm
bố con em, còn bọn anh là vai phụ, diễn bạn bè của em và Bảo, phối hợp để làm
tăng độ chân thật của chuyện này đúng không?”
Tiểu Văn gật đầu rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi chợt tỉnh ngộ, giờ mới nhớ ra nếu chuyện này tiếp
diễn thì tôi sẽ làm nam chính! Giả bộ làm bố trước mặt bố mẹ Tiểu Văn á? Tôi
làm được không? “Tiểu Văn, thực ra…” Tôi cười khan, bước lên hai bước, e dè chỉ
Tiểu Văn, “Thực ra bây giờ em… cũng chưa được mấy tháng, hoàn toàn không nhận
ra, bố mẹ em chắc không có mắt thần chứ?”
Tiểu Văn ngẩng lên lặng lẽ nhìn tôi chậm rãi nói: “Mẹ
em là bác sĩ ở nước ngoài, là một bác sĩ phụ khoa rất nổi tiếng, là chuyên gia
cả về đông và tây y, em chỉ lo mẹ em sẽ nhìn ra, em chỉ sợ thôi.”
Ánh mắt tất cả mọi người đang dồn vào tôi, hình như
chỉ đợi tôi gật đầu không bằng, tôi rất bối rối, bất giác giờ tay lên vuốt cổ,
vuốt đúng vào chiếc dây chuyền Tiểu Văn tặng… Thôi được, tôi nghĩ mình là một
người lương thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui, giờ phút này, bản tính
lương thiện đè bẹp những suy nghĩ xấu xa, tôi gật đầu nhìn thẳng vào mắt Tiểu
Văn: “Này… có phải giúp em ít nhiều cũng có tí thù lao không?”
Ngay lập tức mấy bóng đen bên cạnh tôi đã nhảy lên,
tôi còn chưa kịp thủ thế thì đã lần lượt tung ra tuyệt chiêu! Giáng long thập
bát chưởng của Thịt Chó, trảo nãi long qua thủ của lão Phó, đoạt mệnh tiễn đao
cước của Tiểu Phấn, và còn… quỳ hoa bảo điển của lão Đường! (Quỳ hoa bảo điển
là võ công của Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết Tiếu
ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung, người luyện phải tịnh thân.)
… Sau một hồi đấm đá xong không khí hoàn toàn trở nên
thoải mái, Tiểu Văn cũng bị chúng tôi chọc cười, thực ra khi cười cô ấy trông
rất xinh, chỉ có điều có lẽ mấy năm qua cô ấy luôn rất ít cười chăng.
“Lại Bảo, nếu anh giúp em, em thật sự có thể đưa tiền
cho anh.” Tiểu Văn đứng dậy đi tới trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi,
“Nhưng cái khác thì không được, anh hiểu không?”
Tôi hơi sững người, cười ngượng nghịu: “Tiền gì mà
tiền, anh nói chơi vậy thôi, đừng nói là giả làm bố, có giả làm cháu nội anh
cũng không lấy tiền đâu!”
Tiểu Văn lại bật cười lớn.
“Tiểu Văn! Tiểu Văn!” Lão Đường ở bên cạnh nhảy đến,
“Có chuyện này anh phải phê bình em đấy!”
“Gì cơ?” Tiểu Văn nhìn lão Đường.
“Tiểu Văn, lần này giúp em anh cũng có phần, hơn nữa
còn toàn tâm toàn ý, nhưng em đã làm anh tổn thương rất lớn!” Lão Đường ra vẻ
vô cùng bi thương, “Em giải thích cho anh nghe coi, tại sao sau tối hôm đó, em
gọi điện cho cả ba tên súc sinh này mà lại không gọi cho một mình anh?”
Ba chúng tôi nghe vậy liền đồng loạt nhìn về phía Tiểu
Văn, quả thực chúng tôi cũng rất hiếu kì về chuyện này.
Tiểu Văn nhìn lão Đường, hình như có vẻ hơi do dự.
“Em nói đi, không sao đâu, em không coi bọn anh là bạn
thì bọn anh làm sao giúp em được?” Lão Phó ngẩng đầu hất hàm ra hiệu cho Tiểu
Văn.
Tiểu Văn khẽ cười: “Không phải em không liên hệ với
anh, anh Đường, em… Lại Bảo biết đấy, em đang tìm người giúp em, nhưng sự giúp
đỡ này không có điều kiện đi kèm, trước đây em đã từng hỏi mấy người, nhưng bọn
họ đều ra điều kiện là em phải lên giường với họ, việc đó là không thể, nên…”
Vừa nói Tiểu Văn vừa liếc lão Đường một cái rồi nhìn đi chỗ khác, “Lúc đó em
cảm thấy, anh Đường là loại người nhất định sẽ r