Pair of Vintage Old School Fru
Khinh Thủy Dao

Khinh Thủy Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323075

Bình chọn: 8.00/10/307 lượt.

thích trên danh nghĩa ở Diêu phủ còn thân thuộc hơn. Bọn họ… Hẳn là cũng có thể cho là bằng hữu đi… Diêu Ái yên lặng tưởng… Có phải mình có chút tự mình đa tình?

Đang lúc suy nghĩ miên mang chán chết, nàng thu được một phong thư,

từ Diêu gia chuyển đến, nhưng lại từ Biện Châu. Nàng xem, một trận vui

sướng. Một đóng thư viết lưu loát, một phận vài bức loạn bút ký hỗn độn

kể, nàng xem cảm thấy thân thiết. Trong thư biết được, Tư Mã Thiếu Nghệ

một hàng một đường du du ngoạn ngoạn, rốt cục không bị lạc đường, cuối

cùng thuận lợi đến Tư Mã phủ. Tư Mã Thiếu Nghệ thử hướng gia gia hắn

thám thính thân phận hai người Diêu Ái, không tưởng, gia gia hắn vừa

nghe tên “Diêu Ái”, lập tức cho biết là ai. Một đám người nghe xong cao

hứng, không giữ quy tắc cùng nhau viết thư gửi. Vì thế phong thư này,

đương nhiên liền gửi đến Diêu gia kinh thành.

Tư Mã trong thư mỉm cười nói: Không nghĩ tới, ngươi dĩ nhiên là một người nổi danh.

Mà Chương Hồng trong thư mắng: Ngươi nha đầu kia, gạt chúng ta chuyện tình nữ hiệp hộ còn không có hoàn, Diêu gia lớn như vậy nhìn ngươi một

mục tiêu làm sao trốn.

Cho dù bị “Mắng”, Diêu Ái cũng thức vui vẻ. Tâm tình tốt, Diêu Ái

cũng tìm giấy bút viết một phong thư, vui vui vẻ vẻ tự mình cầm đến dịch quán.

—————————————————–

Diêu Ái trên đường trở về, có người gọi nàng: “Diêu Ái, ngươi là Diêu Ái?” Nàng quay đầu, một thiếu niên xa lạ. Người thiếu niên kia nói: “Ta là Trương Mạch, giờ cha ta cùng bá phụ người thường lui tới, ta cũng

thường xuyên đến chơi, ngươi không nhớ rõ ta sao?”

Diêu Ái ngượng ngùng nói thật không nhớ rõ, cũng ngượng ngùng nói cho hắn, nàng không thường cùng người đến Diêu phủ, không biết là “Thường

xuyên đến Diêu phủ” cùng “Cùng nàng nhận thức” tất nhiên có liên hệ.

Người thiếu niên kia kinh hỉ thân thiện nói: “Ngươi thay đổi thật

nhiều, ta đều nhận thức không ra ngươi.” Sau đó bọn họ hàn huyên một

đống chi tiết. Diêu Ái nghe nghe giật mình tỉnh ngộ: “Sau lại, có phải

hay không các ngươi đi theo ‘Đường đệ’ trên danh nghĩa trên đường chặn

đứng ta, cùng tuyên cáo về sau tuyệt đối không bao giờ cho ta theo chơi

nữa?”

Người thiếu niên kia xấu hổ mặt đỏ: “Kia, đó là khi còn nhỏ làm việc ngốc, ngươi đừng để ý.”

Diêu Ái cười đáp: “Ta muốn cảm tạ các ngươi mới phải, nếu các ngươi

không hùng hổ vây quanh ta, Tiểu Xuân cũng sẽ không cho ta bị khi dễ, mà cứu ta ra khỏi vòng vây.”

————————————————–

Diêu Ái hổi tưởng ngày ấy nàng bị đường đệ bỏ tờ giấy hẹn giống tự

ước xuất môn. Đến địa điểm ước định, chỉ thấy đường đệ cùng một đám nhỏ

bức nàng đến một góc, bao quanh vây quanh, thị uy tuyên cáo: “Chúng ta

muốn đoạn giao với ngươi, về sau không cùng ngươi chơi.” Tiểu Diêu Ái

cảm giác mạc danh kỳ diệu nháy mắt mấy cái, đám tiểu hài tử kia thật có

chút quen mặt, nhưng có nhiều đứa không hề có ấn tượng. Nguyên bản sẽ

không chơi đùa với nhau… Tại sao đoạn giao?

Trên đường mặc dù người đến người đi, nhưng tiểu hài tử cãi nhau,

không người quan tâm. Đang lúc tiểu Diêu Ái tự hiểu như thế nào hết sức

thoát thân, đã có một tiếng cười khẽ truyền đến, nữ tử mang theo một làn gió thơm chen vào vòng vây đứa nhỏ, cười kéo tay nàng nói: “Nguyên là

là vị tiểu thư nhỏ lần trước, bọn chúng không muốn chơi với ngươi, ta

với ngươi chơi?”

Tiểu Diêu Ái nhận ra nàng, chỉ vào nàng nói: “Nga, tỷ tỷ xinh đẹp vứt khăn loạn.” Nữ tử so với lúc ấy, thành thục không tí, nhưng cũng thiếu

chút khí phong trần,ngược lại càng thanh thuần đáng thương chút, đuôi

lông mày khóe mắt lưu chuyển khi mới ẩn ẩn hiện ra mị ý giấu diếm, làm

cho người ta lần đầu sinh ra thương xót, lần thứ hai mặt bị mị hoặc, khó lòng phòng bị.

“Ta mới, không, có, vứt, loạn, khăn.” Nữ tử nheo mắt lạo một chút

nói. Diêu Ái lập tức nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, hung hăng sẽ không đẹp nga.”

Nữ tử nghe vậy sắc mặt chợt tắt, che miệng u oán, “Thật sự là hai thầy

trò khó hiểu phong tình, khối khăn kia ta nhặt trở về, còn thêu lên,

ngươi cần phải xem?”

Tiểu Diêu Ái gật gật đầu, nữ tử lôi kéo tay áo nàng từ vòng vây bọn

nhỏ đi ra. Sau Tiểu Xuân lại không dám đem một tiểu cô nương tới kỹ

viện, lấy cớ sắc trời đã tối muộn, khăn lần sau sẽ cho nhìn, đưa nàng

trở về nhà.Cũng không ngờ mấy ngày sau, bản thân Diêu Ái tự mình đến,

trực tiếp ngồi trong phòng nàng rung rung hai đùi ngồi trên giường, nàng sợ tới mức chết khiếp. Diêu Ái còn đắc ý cười, sau đó vô cùng cao hứng

nhìn chiếc khăn được thêu lên, thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Sau Tiểu Xuân tò mò hỏi nàng một tiểu cô nương như thế nào có thể lưu vào, còn chuẩn xác tìm được phòng nàng. Tiểu Diêu Ái vui vẻ chỉ vào cửa sổ phòng nàng thông với hậu viện: “Ta hỏi vị đại thúc hảo tâm kia.” Sau đó Tiểu Xuân xấu hổ thấy hai hộ viện té trên mặt đất, mê man bất tỉnh.

Tiểu Xuân nói: “Trách không được, khi đó ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, cũng không sợ ta là người xấu.”

Tiểu Diêu Ái kỳ quái hỏi: “Tiểu Xuân khi đó không phải lo lắng ta bị

khi dễ mới giúp ta giải vây sao? Làm sao có thể là người xấu?”

——————————————-

“Tiểu Ái nhi, như thế nào nhắc tới ta?” Một tiếng cười khẽ, mang