
theo tươi cười e lệ, một tiểu cô nương nhược chất đáng thương xuất hiện sau
Diêu Ái. Mang theo hương son, trên mặt trang điểm dung nhã, người thiếu
niên nhìn thấy ngẩn ngơ. Diêu Ái quay đầu lôi kéo nàng cười nói: “Tiểu
Xuân, đương nhiên là nói ngươi tốt.”
Tiểu Xuân nói: “Ngươi nói thật ngọt. Vị này là…?”
“Trương Mạch, ta gọi là Trương Mạch.” Người thiếu niên kia trở lại, “Không biết tiểu thư họ gì?”
Tiểu Xuân lấy tay áo che mặt, sợ hãi nói: “Xuân hoa thu nguyệt khi
nào, thiếp thân Xuân Hoa, người ti tiện, không xứng có họ.” Tiểu Xuân
từng oán giận Diêu Ái “Xuân hoa thu nguyệt”, mặc kệ nàng kêu “Xuân Thu”
hay là “Hoa Nguyệt” đều phong nhã vài phần, vì sao nàng muốn gọi “Xuân
Hoa”? … Hại nàng mỗi lần giới thiệu chính mình đều nhịn không được lấy
tay áo che mặt, thật sự là mất mặt.
Người thiếu niên kia ngẩn ngơ, tiện đà cười nói: “Tiểu thư nói đùa,
làm sao có thể không xứng có họ, không biết tiểu thư người nơi nào?”
“Lạc Hoa lâu.”
“Cái gì?”
“Liền Lạc Hoa lâu góc đường phía trước, công tử chưa có đi qua?”
“Ngươi!… Các ngươi!…” Vị thiếu niên kia hít mạnh một hơi, như là sợ
tới mức không nhẹ, “Mới trước đây Diêu Đông nói ngươi không phải là
người nhà Diêu gia, là có phụ sinh không nuôi dưỡng dã nha đầu dĩ nhiên
là thật sự! Ngươi thế sa đọa đến chỗ đó!” Người thiếu niên dường như gặp quỷ, ngón tay run run chỉ vào các nàng chạy mất.
“Như thếo nào lộ vẻ mặt hàng này…” Tiểu Xuân vô tội ủy khuất nói, “Tiểu Ái nhi, ta tựa hộ không cẩn thận hủy danh dự của ngươi.”
Diêu Ái không sao cả nói: “Lạc Hoa lâu quả thực ta thường thường lui tới a, hắn nói cũng đúng vậy.”
Tiểu Xuân lắc đầu cảm thán: “Tiểu Ái nhi, nam nhân xem ra nhìn lại
cũng là sư phụ ngươi tốt nhất. Ngươi cả ngày theo dõi hắn như vậy, nam
nhân khác còn như thế nào nhập vào mắt ngươi? Về sau ngươi định gả ra
ngoài thế nào?”
Diêu Ái cười nói: “Không gả ra ngoài, để sư phụ ta nuôi ta cả đời, hắn hẳn cũng đồng ý.”
Tiểu Xuân oán oán nhìn nàng: “Ngươi không lấy chồng, hắn không lấy
vợ, không phải là muốn khóc chết một đống nam nữ.” Nói xong, thân thủ
niết mặt nàng, “Lên trời khó được nhéo các ngươi hai cái tuấn thiên hạ,
sao lại để lãng phí.”
Diêu Ái cười né tránh: “Dù sao người khác có hay không khóc chết, cũng không phải chuyện của ta, đúng không?”
Tiểu Xuân hít một tiếng: “Các ngươi hai người thật thật đều là người quyết tâm, lại đều hơn người bộ dáng tốt.”
——————————————————–
Từ Biện Châu nhận được thư gửi đến, mới qua ba ngày, Diêu Ái không
ngờ thu được một phong thơ. Tính tính thời gian, lá thư của nàng cũng
còn đang tại nửa đường, đương nhiên không có khả năng nàng nhận được hồi âm. Nhưng lá thư kia vẫn từ Biện Châu gửi đến.
Diêu Ái mở thư ra đọc, trong lòng lại ấm áp. Nguyên lại Tư Mã bọn họ
chờ không kịp mười ngày nửa tháng qua lại một phong thư, vài người
thương lượng quyết định, cách ba ngày gửi một phong, như vậy song song
thông tín, mỗi lần cách ba ngày có thể gửi thu được thư, không cảm thấy
quá mức vất vả chờ thư. Diêu Ái tự nhiên cao hứng.
Mấy ngày trước đây văn chương giấy bút còn ở trên án chưa thu dọn,
Diêu Ái chạy đi, lấy lá cây yếu nhất trong hồ nước trong tiểu viện, cẩn
thận mang về. Lá cây xanh biếc, nàng nhẹ tay, nước theo chiếc lá chạy
đến nghiên mực. Nàng khoát khoát tay áo, tay trái vén tay áo lên, chậm
rãi mài mực. Nàng thật lâu chưa làm việc này, hiện tại lại cảm thấy giai đoạn chuẩn bị đề bút thật vui vẻ, hoài ẩn ẩn nhảy nhót ý chờ mong.
Nhưng khi nàng ngồi vào chỗ, đặt bút trước giấy, lại chống má, nhìn
ngoài cửa sổ phát ngốc. Mười mấy năm đi qua, Thư phủ không bảo dưỡng
nước sơn cửa sổ đã có chút sờn, ngoài cửa sổ cỏ dại mọc tràn lan, cũng
có một chút phong tình. Hồ bên ngoài, chiếc thuyền nhỏ nàng cùng sư phụ
trước khi xuất môn quả nhiên đã trôi đến giữ hồ, trên thuyền còn có một
con chim đậu đến. Nàng không khỏi cười, nhìn cái gì đều vui mừng. Giống
như khi còn bé, sư phụ cấp nàng viết công khóa, nàng cũng chấp bút như
vậy, nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, nghĩ viết chút gì cho thỏa đáng.
Sau đó lẳng lặng nhìn nhìn, rõ ràng đêm đêm xem ngày ngày xem, nhìn Thư
phủ trăm nghìn lần, làm cho nàng thấy rất nhiều thứ bình thường trước
nay đều không để ý. Sau đó cảm thấy cái gì cũng tân kỳ.
Diêu Ái giống như lúc trước viết công khóa viết viết: “Hôm nay, tâm
tình tốt, nhà của ta giữa hồ có con chim đậu trên thuyền nhỏ…” Một phen
miêu tả sắc vũ, sau đó kết bút, “Cũng không biết loại chim nào.” Diêu Ái trộm thè lưỡi, không biết như vậy có thể rất hỗn hay không, sau đó lấy
thêm tờ giấy, “Hôm qua gặp được Tiểu Xuân, người này phi thường thú vị…
Nàng ở Lạc Hoa lâu, muốn là các ngươi đến kinh thành chơi, ta có thể đưa các ngươi đến chơi, xem một chiếc khăn của nàng bị xe nghiền qua… Bất
quá ta từ cửa sau đến, các ngươi muốn từ cửa trước đến cũng không phải
không được, nhưng phải tự chuẩn bị tốt ngân lượng…”
Cho nên hai tháng sau, Tư Mã một đám hưng trí bừng bừng đi vào kinh
thành, Diêu Ái dẫn vào phòng của Tiểu Xuân ở Lạc Hoa lâu, nhìn góc phố
sầm uất, một tiểu lâu hai tầng được