
” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Lãnh tây quay đầu thì nhìn thấy Sỡ Hàng đang đi đến. Sở Hàng mặc một chiếc áo bull trắng và một chiếc quần xanh nhạt. Toàn trường đại học D đều đánh giá anh bằng tám chữ : Chàng trai khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
“Em về trường à?” Anh mở miệng hỏi.
Lãnh Tây khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: “Vâng ạ, sao sư huynh lại đến đây?
Anh đã tốt nghiệp, sắp đến trường B học lên nghiên cứu sinh.
Sở Hàng mỉm cười: “Anh đi mua giúp bạn vài thứ.”
Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn hai người, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười duyên dáng trên môi Lãnh Tây, rõ ràng là nụ cười e thẹn pha lẫn vui mừng. Anh bình tĩnh đứng đợi một lúc rồi đột nhiên bước qua. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ bận tâm đến những điều như vậy. Nhưng lúc này đây, anh ngược lại muốn thử nghiệm một chút, niếm trải mùi vị theo đuổi.
“Tiểu Tây, đây là…?” Thanh âm Cao Tử Quần không hề lạnh lùng như trước mà mang vài phần thân mật.
Tiểu Tây…
Lãnh Tây bỗng dưng căng thẳng. Anh ta gọi vậy làm cô sởn cả gai ốc. Lòng cô rối bời, vội vàng giải thích: “Sư huynh, đây là bạn của bố em.” Đầu óc cô rất linh hoạt, xoay chuyển tình thế rất nhanh, không thể nào để Sở Hàng hiểu lầm được, nhanh chóng thanh minh mối quan hệ giữa cô và Cao Tử Quần.
Cô nghĩ rằng không cần thiết phải giới thiệu Cao Tử Quần, tự dưng quên luôn đi câu hỏi của anh ta.
Sở Hàng lịch sự gật đầu chào Cao Tử Quần, ánh mắt anh có hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh liền thu hồi lại.
Cao Tử Quần không hề tức giận, khóe miệng nhếch lên, nhưng ánh mắt đã thay đổi. Từ trước đến nay anh vẫn chưa trải qua tình cảnh này bao giờ. Lúc đầu anh còn cho rằng cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, bây giờ xem ra cô căn bản không hề để ý anh. Đêm nay cũng đã nhìn ra có lẽ cô gái này hình như đã có người trong lòng rồi.
Lát sau, bạn của Sở Hàng đi đến, Lãnh Tây nhìn sang, là bạn cùng lớp của anh. Trên diễn đàn của trường còn đồn đại rằng đây là một đôi “Kim đồng ngọc nữ.” Trong lòng cô bất giác cảm thấy có chút ghen tuông.
“Em chào chị.”
Chu Đồng lịch sự gật đầu: “Sở Hàng, em đã mua xong rồi.”
Sở Hàng nhìn Lãnh Tây, ánh mắt lại lướt qua trên người Cao Tử Quần vài giây.
“Anh đi trước đã.”
“Tạm biệt.” Lãnh Tây nhỏ giọng nói, lòng có hơi khó chịu. Sở Hàng nhận lấy túi đồ trong tay Chu Đồng xoay người rời đi không một chút lưu luyến.
Ánh mắt thất vọng lọt vào tầm mắt Cao Tử Quần.
Tình yêu thời đại học thật đơn thuần. Cao Tử Quần cười khẩy.
Hai người đi ra, trái tim lạnh lẽo của Lãnh Tây bây giờ tựa như tảng băng trôi, cô ủ rũ không hề để ý đến Cao Tử Quần bên cạnh. Cao Tử Quần nhìn ra tâm trạng cô nhóc này đang không vui.
Cao Tử Quần lặng lẽ đi cạnh cô, Lãnh Tây như người mất hồn, đèn xanh đèn đỏ cũng không nhìn cứ thể đi thẳng một mạch qua đường.
Sắc mặt Cao Tử Quần nhất thời chùng xuống, kéo tay cô lại: “Cô muốn chết ư!”Hương thơm nhàn nhạt thoảng qua rất dễ chịu, không phải là mùi nước hoa. Anh hơi dùng sức kéo sát cô vào người.
Đôi mắt Lãnh Tây đã đỏ ửng, trước mắt mờ mịt, cố nén những giọt nước mắt chảy xuống: “Ai cần anh lo! Cao Tử Quần, anh thả tay ra. Anh căn bản không phải là người tốt, trong lòng anh nghĩ gì tôi đều biết.” Cô vùng vẫy, cô không quen với kiểu đụng chạm này, tựa hồ như mình đang bị ức hiếp.
Cao Tử Quần nhếch môi nhìn cô rồi bỗng nhiên cười to: “Ồ, vậy cô nói xem trong lòng tôi đang nghĩ gì?”
Đêm nay Lãnh Tây đã mệt mỏi lắm rồi, cô cũng không muốn bận tâm thêm gì nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Anh không phải là muốn chơi đùa cùng tôi sao?” Vẻ mặt cô mỉa mai: “Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho anh biết, là anh tìm nhầm người rồi. Tôi cảnh cáo anh, anh đừng đến làm phiền tôi nữa, bằng không tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu.”
“Thế cô định không khách sáo với tôi thế nào đây.”Anh suy tư một lát rồi chậm rãi mở miệng, thanh âm không mảy may thay đổi.
Lãnh Tấy cắn môi, cô có chút bị mất kiểm soát. Đúng vậy, người như bọn họ chỉ cần búng nhẹ ngón tay một cái là có thể làm cho người khác từ trên mây cũng phải rơi xuống vực sâu.
“Tôi hỏi anh, có phải anh đã sa thải Tôn Linh Lợi không?” Cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Cao Tử Quần nhìn cô, mắt khẽ động, nhướng mày: “Cô cảm thấy sao?”
Lãnh Tây cười khẩy, vẻ mặt châm biếm: “Vô sỉ.”
Cao Tử Quần nheo mắt, ánh lên một tia lạnh lẽo: “Nếu như cô đã có nghĩa khí như vậy, thì chỉ cần một câu đồng ý của cô, mọi chuyện của bạn cô sẽ được giải quyết tốt đẹp.”
Lãnh Tây nhếch khóe môi: “Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, chuyện của cô ấy có liên quan gì đến tôi sao?”
“Vậy ư.” Một làn gió mát thoảng qua, đôi mắt Cao Tử Quần sâu sắc: “Nếu đã thế thì cứ vậy đi.”
Lãnh Tây không bị lung lay trong câu nói sâu xa kia.
Anh hơi dừng lại: “Muộn rồi ,để tôi đưa cô về.”
“Không cần.” Cô kiên quyết: “Cao tiên sinh, tôi không hợp với trò chơi của anh. Tạm biệt!”
Cao Tử Quần nhìn theo bóng lưng cô, cười nhếch môi, đúng thật là ngây thơ. Cô thật sự không hiểu dục vọng chinh phục của đàn ông.
Thời gian vùn vụt trôi qua, lễ thất tịch đã sắp cận kề, khắp nơi đều tràn ngập không khí lễ hội. Điện thoại di động của Lãnh Tây nhận đư