
g vừa đi, vẻ mặt Lãnh Tây lập tức thay đổi, hất tay anh ra: “Cao Tử Quần, anh vừa nói bậy gì đấy?” Cao Tử Quần nhìn cô: “Tôi nói bậy gì?” Anh cười hỏi lại.
“Ai là vợ anh?” Lãnh Tây lạnh lùng: “Vợ của anh đang ở Mỹ ấy.”
“Vậy em bảo tôi phải nói như thế nào?” Anh quay mặt nhìn về phía đằng trước. Tiếng chuông tan học vang lên, bầu không khí trở nên rất ồn ào.
Lãnh Tây khẽ cắn môi, bước về phía trước, cô không khỏi thở dài, Cao Tử Quần đích thực là kẻ là nói dối không chớp mắt, vợ của anh ư, đúng thật là châm chọc.
Cao Tử Quần nhìn bóng lưng cô, đôi mắt nheo lại, rồi đột nhiên gọi vọng lại từ đằng sau: “Lãnh Tây, em đi nhầm hướng rồi.”
Lãnh Tây giật mình lại, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn anh. Cao Tử Quần nhìn cô cười, dưới ánh mặt trời , nụ cười dịu dàng của anh làm cô cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc.
Lãnh Tây xoay người đi đến một bạn học đằng trước: “Em nhỏ, cho cô hỏi phòng học lớp 2 nằm ở đâu?”
“Ở phía bên phải tầng hai cô ạ.”
“Cảm ơn.” Lãnh Tây mỉm cười.
Cao Tử Quần bất giác lắc đầu.
Cô giáo Vương rót hai cốc nước, bước đến: “Thật ngại vì phải mời hai người đến trường học một chuyến.”
Lãnh Tây lên tiếng: “Cô giáo Vương, là chúng tôi sơ sót.”
“Hi Hi là một cô bé thông minh, học giỏi, chúng tôi đều biết, là cô giáo, tôi thật sự rất yêu mến bé. Thế nhưng suy nghĩ của bé vừa quá mức người lớn, lại quá nhạy cảm …”Cô giáo Vương lấy ra xấp bài tập của kỳ nghỉ lần này đưa đến trước mặt Lãnh Tây: “Con bé thật sự là một chữ cũng không viết.”
Lãnh Tây cầm lấy, cẩn thận mở ra. Cao Tử Quần lẳng lặng ngồi một bên, lướt mắt nhìn qua tựa hồ như đang suy tư, cũng không phát biểu gì. Cô giáo Vương lặng lẽ đánh giá anh, trong lòng thầm nghĩ bố của Cao Hi Hi đúng thật là rất đẹp trai.
“Cô giáo Vương, kỳ nghỉ Quốc khánh, trong nhà đã xảy ra một số việc, tôi thật xin lỗi, con bé phải phiền cô bận tâm rồi, sau khi về, tôi và…bố Hi Hi sẽ chỉ dạy con bé thật tốt.” Lãnh Tây thở ra một hơi.
Cao Tử Quần cuối cùng cũng mở miệng: “Cô Vương, hôm nay tôi đưa Hi Hi về trước, làm phiền cô rồi.” Anh trầm trầm nói.
Cô giáo Vương sững sờ, gật đầu.
Dọc đường đi Cao Hi Hi lặng im, cô bé không dám nhìn Cao Tử Quần, mà với Lãnh Tây thì vẫn duy trì khoảng cách. Vừa nãy lúc Cao Tử Quần và Lãnh Tây đứng trước cửa phòng học, cô nhóc ngẩn ra, vờ như không nhìn thấy, không chịu đi ra.
Mãi đến khi Cao Tử Quần không thể nhịn được nữa đi vào, cô bé bày ra vẻ mặt đặc biệt vô tội: “Bố, sao bố lại đến đây?”
Cao Tử Quần cười lạnh: “Cô giáo của con bảo rằng biểu hiện của con quá tốt, bố đến xem xem. Đi thôi, vừa đúng lúc đón con về luôn.”
“Bài tập về nhà hôm nay con còn chưa viết lại, bố về trước đi.”
Cao Tử Quần nhìn con gái: “Cao Hi Hi, bố đếm đến năm, nhanh thu dọn đồ đạc về nhà.”
Cao Hi Hi nhanh như gió chạy vèo đi thu dọn mọi thứ vào ba lô, rồi cùng Cao Tử Quần ra khỏi phòng học.
Lãnh Tây nhìn thấy hai bố con đi ra, đưa tay đỡ lấy ba lô cho con gái. Cao Tử Quần lạnh giọng nói: “Để nó tự đeo.”
Cao Hi Hi hừ một tiếng: “Tự đeo thì tự đeo, con không phải là đeo không nổi.”
Lãnh Tây chau mày.
Cả nhà ba người lặng thinh đi đến cổng trường. Lãnh Tây nhìn qua Cao Tử Quần, biết rõ bây giờ thật sự anh rất giận. Tuy chỉ sống cùng anh trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng cô vẫn còn nhớ rất rõ những thói quen của anh. Ví dụ như: khi anh tức giận sẽ không thích nói chuyện, anh ăn cơm rất kén chọn, không bao giờ động đũa vào hành tỏi, mỗi lúc uống say về chỉ thích an tĩnh ngủ một giấc hoặc là trầm tư suy nghĩ.
Đứng trước xe, cũng chẳng có ai mở miệng. Cao Hi Hi ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Lãnh Tây, ánh mắt đáng thương làm cho lòng người cũng phải vỡ tan.
Lãnh Tây không suy nghĩ nhiều, liền theo lên xe.
Khi xe dừng lại, cô nhìn quang cảnh xung quanh, không ngờ rằng anh vẫn còn ở Hoa phủ.
Sau khi theo hai bố con đi vào, trái tim Lãnh Tây bắt đầu nặng trĩu. Khoảng thời gian cô quen anh, phần lớn thời gian đều sống trong Hoa phủ. Nơi đây đã khơi lại rất nhiều ký ức của cô. Cô lẳng lặng nhìn quanh một vòng, hầu như tất cả đều như cũ chẳng có gì thay đổi.
Ánh mắt cô nhìn lên vách tường trong phòng khách, vết sâu kia vẫn còn ở đấy. Cô thầm thở ra một hơi.
“Bác Lâm, bác đem roi lên đây.” Thanh âm Cao Tử Quần xuyên cả phòng, chứa đầy sự tức giận.
Tim Lãnh Tây đập thình thịch, vẻ mặt dần dần trở nên hốt hoảng, hiện tại cô đã hiểu rõ vì sao lúc nãy Hi Hi lại nhìn cô với ánh mắt đó.
Bác Lâm lo sợ bất an cầm roi lên: “Tiên sinh…”
Cao Tử Quần cầm lấy, nhìn qua Cao Hi Hi: “Quỳ xuống.”
Hi Hi cắn môi, cũng không nói gì, từ từ đi qua quỳ xuống.
“Con đã biết con sai chưa?” Cao Tử Quần nghiêm khắc hỏi.
Cao Hi Hi gật đầu.
“Trước đây bố đã dạy con thế nào?” Cao Tử Quần quát to: “Chìa tay ra.”
Lãnh Tây chưa từng nhìn thấy Cao Tử Quần như vậy bao giờ, thấy anh thật sự muốn đánh Hi Hi, cô liền tiến lên phía trước, giữ tay Hi Hi lại: “Cao Tử Quần, anh đang làm gì đấy?”
“Em tránh ra.” Trong mắt Cao Tử Quần không có một tia nhượng bộ.
Lãnh Tây không có ý định tránh sang: “Con bé còn nhỏ, sao anh có thể đánh nó như vậy?”