
ới được chứ!
Cứ thẳng thắng dứt khoát đi tìm cô ta đi!
Tôi đã mất hết nhẫn nại!
Lúc đang định xuống giường nói với anh ‘Có việc thì đi đi’, bỗng cửa phòng mở ra.
Lôi Nặc đi đến, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Làm sao vậy?” Tôi ngồi thẳng người.
Anh nhìn tôi, không nói gì. Tinh thần cũng có chút hoảng hốt.
Tôi tức giận!
Không đến mức đó chứ? Chỉ một cuộc điện thoại của cô ta đã làm anh có phản ứng thế này rồi ư!
“Nếu thật sự khó xử như vậy thì anh đi đi.” Tôi lạnh nhạt nói xong, chui vào ổ chăn.
Im lặng bắt đầu lan tràn……
Cả buổi, anh cũng không có chút động tĩnh nào.
Tôi cũng vì thế mới phát giác ra không bình thường, chui ra khỏi ổ chăn. Đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống.
“Anh làm sao vậy?” Tôi nhìn anh.
“Bà nội…… đã qua đời.” Anh thống khổ nói xong, dùng hai tay vùi lấp vẻ mặt chua xót.
Ông trời……
Tin dữ, có lẽ chính là loại nhận được tin xấu người thân đột ngột qua đời này đi.
Tuy rằng bà cụ cùng tôi không tính là thân thiết, nhưng dù sao cũng coi như là một nửa người nhà. Trong lòng tôi, thật không thoải mái.
Bộ dáng Lôi Nặc giờ phút này càng như là bị kích thích.
Tuy rằng bà cụ ngày thường có ý kiến rất lớn với anh, nhưng trên dưới nhà
họ Lôi không ai không biết, bà cụ là người hiểu rõ cháu trai một là anh
nhất. Mà chính anh cũng biết rõ điều ấy.
“Sao lại đột ngột như vậy?” Tôi nhớ rõ thân thể của bà vẫn rất khỏe mạnh mà.
“Bị anh chọc giận.” Vẻ mặt anh lại lần nữa hiển lộ rõ ràng đang lâm vào thống khổ, tự trách cùng hối hận.
Tôi trầm mặc.
Cũng không thể dùng lý trí để suy xét……
Người lái xe trong nhà phái tới rất nhanh đã đến đón chúng tôi, đi thẳng đến bệnh viện.
Cảnh tượng kế tiếp, có thể tưởng tượng ra.
Che mặt, khóc, khó chịu, trách nhiệm, oán hận.
Người trong phòng, đều tập trung tất cả ánh mắt lên người Lôi Nặc và tôi.
Nhất thời, tôi có cảm giác ‘tội nhân’.
Bà bình thản nằm trên giường bệnh, Lôi Nặc đi lên phía trước, khẽ vuốt khuôn mặt đầy nếp nhăn kia.
Tôi thì đứng ở một bên, nhìn.
Sinh mệnh, vốn là như thế.
Sinh lão bệnh tử, không ai có thể thoát khỏi.
Nhưng vì sao mọi người đối với việc phải xa cách người thân vẫn sẽ thống khổ, khó chịu như thế.
Tôi nghĩ, hơn phân nửa là xuất phát từ áy náy cùng ỷ lại đi.
Mà tôi, đối với bà cụ vừa không có ỷ lại, cũng không có áy náy. Thống khổ, tự nhiên cũng không mãnh liệt lắm. Nhưng khi nhìn Lôi Nặc, lòng của tôi vẫn là mơ hồ đau.
Sau một lúc lâu, ba chồng luôn luôn im lặng đã lên tiếng.
“Bà trời sinh tính tình đã cứng cỏi, vẫn không cho mọi người nói. Trên thực tế năm ngoái cũng đã phát hiện ra ung thư thực quản thời kỳ cuối rồi,
dù là ai cũng không thể thay đổi được.”
Nói xong, đi đến vỗ vỗ bả vai con.
Đó là sự quan tâm an ủi giữa cha con, theo tôi thấy. Ba chồng thật sự không phải như lời đồn bên ngoài, lạnh lùng vô tình.
Rất lâu, mọi người cũng lục tục đi khỏi phòng bệnh.
Tôi cùng Lôi Nặc đi ở cuối cùng.
Lời nói của ba chồng, có lẽ sẽ làm anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng tôi biết rõ, anh vẫn vô cùng tự trách như trước.
Yên tĩnh, có lẽ là cái anh cần nhất lúc này.
Không biết có phải là mình mẫn cảm quá độ hay không, tôi cứ cảm thấy luôn có một bức tường vô hình, đang được dựng lên.
Vào mỗi lần cả hai sắp sửa tới gần nhau, nó sẽ dùng tốc độ cực nhanh mà xuất hiện.
Chỉ có điều lúc này đây, tôi mệt mỏi rồi……
Ba ngày tang lễ đã cử hành hoàn tất, Lôi Nặc thống khổ nhưng cũng không đi theo chôn cất.
Tất cả dường như đều khôi phục lại bình tĩnh ngày xưa.
Nhưng chỉ có mình anh biết, đã đến lúc.
Bà đột ngột qua đời, giống như một cảnh báo, làm anh bừng tỉnh.
Anh vĩnh viễn cũng quên không được những lời cuối cùng bà nói với anh.
Vẻ mặt tức giận kia, ánh mắt thương tâm kia, giọng nói độc nhất kia, hương vị quen thuộc kia.
Không xua đi được, rất lâu nữa cũng không xua đi được.
Vào lúc nhìn thấy những bức ảnh, nỗi tức giận của anh đang dâng cao. Nhất
là bức ảnh hôn kia lại gai mắt đến nỗi hận không thể lập tức xé nát. Bà
lại vội vã giữ anh lại dạy bảo nửa ngày. Anh liền không có chút hoà nhã, không nói được một lời hay.
Sau khi để lại vài câu lạnh nhạt có lệ, anh đã bỏ lại bà đang phẫn nộ mà nghênh ngang đi khỏi.
Nhưng nào ngờ, lần đó vừa đi liền đã là vĩnh viễn cách biệt hai thế giới.
Bảo anh làm sao có thể không hối hận, làm sao có thể không tự trách!
Anh bây giờ, cần yên tĩnh. Suy ngẫm tỉ mỉ những việc coi trời bằng vung của mình trước kia một chút.
Anh trước kia là cái loại coi thường phép tắc, coi thường cuộc đời, đúng là một tên khốn không hơn không kém!
Đến nay vẫn bình yên vô sự như cũ, là nhờ có ông trời chiếu cố.
Trước khi kết hôn phụ nữ chất đống, sau khi kết hôn vẫn phong lưu như trước, rồi đến sau khi Kỉ Lan xuất hiện lần nữa.
Đủ rồi! Thật sự đủ rồi!
Tất cả mọi người đều quá mức nhân từ với anh.
Mà anh rõ ràng hiểu rằng mình được như thế còn đê tiện lợi dụng điểm này.
Tâm Âm và Kỉ Lan đều là những người phụ nữ rất tốt, anh không có tư cách
độc chiếm cả hai. Sự nghiệp hay gia đình. Người yêu hay vợ, anh phải làm ra lựa chọn.
Hành vi đốn mạt, thật sự nên chấm dứt……
“Nặc n