Insane
Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324133

Bình chọn: 8.5.00/10/413 lượt.

không?”

“Tối nay? Dạ, được. Ở đâu ạ?”

“Ở khách sạn Thiên Hiệp Chi Lan, mẹ sẽ cho người đến đón con.”

“Không cần đâu ạ, con biết chỗ đó, tự con đến là được rồi.”

“Ừ, vậy tối gặp.”

Mẹ chồng trước nay đều không có việc không lên Tam Bảo Điện, lần này không biết lại có chuyện gì muốn cho tôi biết.

Tuy rằng mỗi lần bà xuất hiện cũng không có chuyện tốt gì, nhưng tôi bây giờ đã không quan tâm nhiều vậy nữa rồi.

“Em tới sớm vậy sao?”

“A –”

Giọng nói đột nhiên vang lên, luôn luôn sẽ dọa người ta thét chói tai. Quý

Phong Nhiên luôn thích thần không biết quỷ không hay như vậy.

“Sao thế? Vành mắt đen đậm như vậy, giống như khổ sở vì cái gì ấy?” Anh ta lượn quanh tôi một vòng, ra sức nhìn.

“Không ngủ ngon.” Tôi thản nhiên nói xong. Uống ngụm trà.

“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Em đã biết rồi sao?”

“Biết gì?”

“Chuyện của Kỉ Lan ấy.”

“Cô ta thế nào?”

“Xem ra em vẫn chưa biết. Tôi cũng là sáng nay đọc báo mới biết là xảy ra

chuyện gì. Đêm qua Niếp Phong cũng không nói rõ ràng lắm.” Anh ta vừa

nói vừa tùy tiện đi vào. Trong tay cầm sandwich đã cắn một nửa và một tờ báo.

“Chuyện gì vậy?” Mày tôi nhíu chặt, vốn đã đủ đau đầu rồi, Quý Phong Nhiên đúng là có cách làm sự việc càng nghiêm trọng hơn.

“Cầm xem đi.” Anh ta đưa tờ báo cho tôi, còn mình thì ngồi lên sô pha bắt đầu hưởng thụ bữa sáng.

Tôi buồn bực nhận lấy. Tình cảnh này là quen thuộc như vậy. Thời điểm đó

anh ta cũng là không hề gì như thế này mà ném cho tôi một quả bom.

Tiêu đề cực lớn, rõ ràng khiến người ta không thể không chú ý.

[Thiếu gia Cố thị cưỡng gian thiên kim Kỉ gia! Bên nữ không thuận theo, phải chịu khổ bị đánh tàn nhẫn!'>

Phía dưới tiêu đề bắt mắt, là ảnh chụp ghép hai người chật vật. Một bên là

người phụ nữ Kỉ Lan, với bộ dạng quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù,

khóe miệng còn chảy máu, ở mắt còn có vết bầm tím. Một bên còn lại là

cảnh tượng thiếu gia nhà họ Cố bị cảnh sát bắt.

Hai chữ ‘vớ vẩn’ là phản ứng đầu tiên của tôi, không chút nào vì người phụ

nữ kia mà nảy sinh cảm giác đồng tình, ngược lại tôi còn cho rằng Cố

thiếu gia kia mới là vô tội. Ánh mắt nghi hoặc khó hiểu cùng vẻ mặt phẫn nộ kia của anh ta, không phải là bằng chứng tốt nhất ư.

“Việc này có liên quan gì tới tôi sao?” Buông tờ báo kia xuống, tôi tựa vào ghế dựa.

Cho dù không rõ dụng ý của Quý Phong Nhiên, nhưng tôi bây giờ đã không còn

tâm tư đi lo người khác ra sao nữa rồi. Cho dù người phụ nữ kia bị người ta cưỡng gian thật, cũng có liên quan gì đến tôi đâu. Tôi trước nay

cũng không phải người tốt gì, hiện tại cũng không định giả vờ.

“A, tôi cứ tưởng em là vì chuyện này mà ngủ không ngon.” Quý Phong Nhiên bĩu môi, lơ đễnh nói xong.

“Cô ta bị cưỡng gian thì tôi với Lôi Nặc phải cãi nhau sao?” Nhịn không

được trừng mắt liếc anh ta một cái, giọng điệu cũng không tốt là bao.

“Tôi không rõ lắm, chỉ là suy đoán mà thôi.” Quý Phong Nhiên sửng sốt, hiển nhiên là bị thái độ lạnh lùng của tôi làm giật mình.

“Anh ấy đã không có bất cứ liên hệ gì với người phụ nữ kia từ lâu rồi, tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy.”

Tôi đã không hiểu được tâm tình của mình giờ phút này, Quý Phong Nhiên lại

còn suy đoán lung tung càng làm cho tôi nổi nóng. Thậm chí còn cảm thấy

vì sao những người này không nhìn thấy chúng tôi bất hòa thì không chịu

được vậy!

“Anh ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh.” Không muốn tăng thêm phiền não nữa, tôi bảo anh ta ra ngoài.

“Em không sao đấy chứ?” Phỏng chừng lúc này anh ta mới cảm thấy chỗ không

bình thường của tôi, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao.”

“Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nói với tôi đi, biết đâu tôi có thể giúp đỡ.”

Thở dài một hơi thật sâu, tôi mệt mỏi mở miệng.

“Không cần……”

Anh ta lại nhìn tôi rất lâu, mới chậm rãi lên tiếng.

“Vậy được rồi, có gì cần thì nhớ tìm tôi. Tôi –”

“Vì sao cô ấy phải tìm cậu?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm cắt ngang lời nói của

Quý Phong Nhiên, bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa văn phòng, vẻ mặt

nghiêm nghị nhìn người đàn ông ở bên trong.

“Anh……” Tôi nhìn anh, có chút nói không nên lời.

“Cung cấp sự giúp đỡ thôi mà.” Quý Phong Nhiên nhìn tôi cười cười, nghênh

ngang đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa, còn va vào Lôi Nặc một cái.

“Em làm sao vậy! Điện thoại thì tắt máy, không nói tiếng nào chạy về nhà mẹ đẻ, bây giờ mới sớm như vậy đã tới chỗ làm. Xảy ra chuyện gì! Em có

biết anh sẽ lo lắng hay không vậy!” Anh tức giận nổi cáu nói, trong mắt

lại lộ vẻ lo lắng.

“Em xin lỗi……” Tôi thấp giọng nói, nhìn anh, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang một bên.

Ánh mắt nóng rực kia của anh, cứ như thiêu đốt người mà theo sát tôi.

Nghe anh thở dài thật sâu, tới gần tôi.

“Thật là không còn cách nào với em.” Sủng nịch nói xong, anh ôm tôi thật chặt.

Tựa trong vòng ôm ấm áp kia, tôi gần như suy sụp nghẹn ngào khóc rống. Ôm thắt lưng anh, tôi ôm anh thật chặt, thật chặt.

“Tâm Âm……”

“Dạ?”

“Đừng đột nhiên biến mất như vậy nữa, được không?” Anh dịu dàng nói xong, hôn lên tóc tôi.

“Dạ.” Tôi gật đầu đáp ứng, vành mắt đã ươn ướt.

“Cho dù anh có chỗ nào l