
San nhanh chóng nói, đồng thời lui về phía sau một bước.
Hàn Cố Diễn nhìn cô nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
“Thầy Hàn… Tạm biệt…” San San hít sâu một hơi, quay đầu bỏ chạy.
San San giống như gặp quỷ phóng ra ngoài cửa, bịch bịch bịch bịch chạy vài bước, lại ngừng lại, dừng nửa ngày,
cuối cùng cái đầu nhỏ rũ xuống lại trở về theo đường cũ.
“Thầy Hàn … Thầy… Áo của thầy…” San San run run lấy từ trong túi ra một cái áo gió đưa cho anh.
“Giặt xong rồi!” Hàn Cố Diễn nhìn lại, không ngờ tới cô lại đột nhiên vọt trở về, sửng sốt một chút, cuối cùng mới tùy tiện chỉ ngón tay: “Để chỗ kia đi!”
“Dạ!” San San cầm cái áo đã giặt sạch sẽ lại dùng bàn ủi là áo gió cho phẳng phiu, đặt lên bàn.
“Thầy Hàn… Em đi… Tạm biệt…”
Hàn Cô Diễn thấy cô cúi đầu, giọng nói
hình như có chút run rẩy, tâm tình lại đột nhiên tốt lên, khóe miệng
cũng chầm chậm giương lên. Cô đã xoay người đi, anh đột nhiên nắm chặt
cổ tay của cô.
“Thầy Hàn…” San San mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt giờ đã bị sương mù che phủ, giống như mang theo hơi
nước, không biết làm sao, lại giống như rất chờ mong nhìn anh.
Hàn Cố Diễn mang theo nụ cười trên mặt,
ngay trong tích tắc cô ngẩng đầu lên thì nụ cười lại nhạt đi, chỉ chừa
lại một cái độ cong nho nhỏ đọng lại nơi khóe miệng, chăm chú nhìn cô,
chậm rãi mở miệng.
“Cảm ơn em!”
“Thầy Hàn, em có chút việc đi trước!” San San khẽ giật giật cổ tay, muốn rút đôi tay nhỏ ra khỏi tầm khống
chế của anh nhưng tay anh lại trượt xuống khiến hai bàn tay nắm chặt.
“Ừ! Đi đường nhớ cẩn thận!” Hàn
Cố Diễn nhìn cô nhẹ gật đầu, nhưng tay vẫn là nắm chặt chung quy cũng
chưa thả ra. Hàn Cố Diễn híp mắt nhìn cô gái nhỏ xúc động mạnh, trên mặt không thể khống chế mà tươi cười, ngay lập tức đôi mắt cũng biến thành
cong cong, lóe lên một chút tình cảm.
Diệp San San đang cúi đầu nên không thấy trên khuôn mặt hồ ly của Hàn Cố Diễn lúc này vẫn còn nguyên nụ cười
gian trá, San San không có ngẩng đầu, cũng không dám ngẩng đầu, vẫn là
con rùa rụt đầu, muốn kéo tay về, Hàn Cố Diễn trái lại càng nắm càng
chặt.
“Thầy Hàn …” Giọng cô lúc này đã có chút run rẩy lộn xộn, cả người thoạt nhìn thật đáng thương, bị Hàn
Cố Diễn nắm chặt tay mà bắt đầu đổ mồ hôi, có thể cảm giác được lòng bàn tay bởi vì bị Hàn Cố Diễn nắm lấy mà hơi ẩm ướt.
Hàn Cố Diễn trái lại không nóng vội chút nào, hiện giờ hai người bọn họ đang ở trạng thái tựa như mèo vờn chuột, dường như mèo ta xác định chắc chắn con chuột về sau không tài nào chạy thoát được mới không vội vã như vậy, anh trêu chọc cô, nhìn thấy cô
khẩn trương, thậm chí sợ hãi, anh gần như có một loại cảm xúc rất vui
vẻ, sảng khoái. Việc này đã làm nhiều lần nhưng vẫn luôn khiến anh có
cảm giác như vậy, cảm xúc phập phồng không rõ ràng như vậy làm cho anh
cảm thấy vô lực, rồi lại không thể khống chế mà chìm đắm vào trong đó,
thậm chí anh còn rất hưởng thụ. Hiện tại tất cả đều trả lại cho cô, làm
cho cô cũng cảm nhận được những cảm xúc như vậy, thử qua cái cảm giác
như vậy, thời gian không cần quá dài, ngắn ngủn một thoáng là tốt rồi,
bởi vì rốt cuộc anh cũng nhịn xuống, vẫn không nỡ.
“Hàn… Thầy Hàn… Em phải đi…” Hàn
Cố Diễn ngược lại cũng không buông tay mà cũng không mở miệng. Diệp San
San dùng sức kéo tay mình ra, nhưng vẫn không có cách nào thành công
thoát khỏi sự khống chế của anh, tình huống hiện tại vượt qua phạm vi lý giải của cô, có thể chỉ là không dám lý giải. Bàn tay kia vốn đang thả
lỏng bên hông nay đã nắm chặt lại thành quyền, cuối cùng cố lấy dũng
khí, San San nâng một chân lên dùng sức giẫm chân Hàn Cố Diễn đang không để ý đến một cái!
Hàn Cố Diễn sững sờ một chút, hừ nhẹ một tiếng, cũng không quá đau, tạm thời không bắt bẻ, hòa nhau một ván với
Diệp San San, cô rút tay của mình về, quay đầu muốn chạy.
Con chuột nhỏ thích phản kháng sao? Hàn
Cố Diễn nhắm mắt lại, người nào đó cao lớn với đôi chân dài, phản ứng
lại nhanh nhạy, đại khái chỉ với hai bước chân đã bắt được San San, một
tay nắm chặt tay của cô, dùng sức kéo cô lại, dùng một chân, ‘Rầm’ một
tiếng, hoàn toàn đóng cửa văn phòng lại.
“Hàn…” San San mở to hai mắt
nhìn, bất an nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hàn Cố Diễn đang ở trước mặt cô mà chậm rãi to dần lên, đó là bởi vì, anh cách cô càng ngày càng gần
nha.
“Em sợ tôi?” Gương mặt của Hàn Cố Diễn dán sát vào mặt của cô, miệng kề sát với tai của cô, lúc nói
chuyện, hơi nóng phả lên tai cô, một đợt tê dại làm cho tim của cô càng
đập càng nhanh, cũng càng ngày càng không biết nên làm gì để phản ứng
lại hành động ấy.
San San khẩn trương, đại não bắt đầu ở
trạng thái nửa hôn mê, tim đập nhanh đáng kinh ngạc, trước mắt thì ốc
còn không mang nổi mình ốc, cô thậm chí không nghĩ tới, đối với một thầy giáo mà nói, những hành động này của anh mà nói thì cô đều có đầy đủ tư cách để có thể tố cáo anh tội quấy nhiễu tình dục tám trăm lần rồi,
huống chi chính anh lại là người học luật, mà lại còn cực kì am hiểu
nha.
Bởi khoảng cách quá gần, căn bản thấy
không rõ biểu lộ trên mặt anh mà chỉ thấy một ánh mắt tóe lửa, có thể là quá gần làm