
của tôi rất đau, làm phiền anh săn sóc
một cô gái đi, đi chậm một chút! Làm ơn làm ơn!" Doãn Thần Lam cầu khẩn.
Cô lại muốn cầu xin hắn? Mà hắn không ngờ. . . . . . không tự chủ thả chậm bước chân?
Mục Thiên Dương phát hiện phản ứng của mình, đột nhiên có chút tức giận với chính mình.
"Tiên sinh, anh là người thật tốt." Doãn Thần Lam đuổi theo, đối với hắn nói.
Nghe vậy, Mục Thiên Dương không khỏi sửng sốt.
Có quá nhiều người từng ca ngợi hắn.
Người cùng lứa, cùng địa vị ca ngợi hắn còn trẻ mà đầy hứa hẹn, có ánh mắt
thật tinh tường, mà Tạp chí Thời trang bình luận hắn là người đàn ông
độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất hàng năm.
Mỗi lần ca
ngợi đều làm hắn kiêu ngạo, làm hắn cảm thấy vinh quang. Hắn tin tưởng,
trên thế giới này không còn có cái gì ca ngợi là hắn không chiếm được,
cũng không có điều gì thật ly kỳ .
Nhưng bây giờ, cô lại nói hắn là cái"Người tốt" ? Cô dùng những chữ bình thường để ca ngợi hắn, không khỏi làm hắn sửng sốt.
Hơn nữa, không giải thích được, hắn lại cảm giác được ấm áp.
Mục Thiên Dương cảm giác mình mấy ngày nay thật sự không bình thường.
Buổi tối một ngày trước mới tốt bụng từ quán rượu nhỏ chuộc về một tiểu quỷ
say, hôm nay tại sao lại tốt bụng như vậy, giúp một người khác mơ hồ tìm "Mục Thiên Dương" ?
Ah? Đợi đã nào...!
Mục Thiên Dương đột nhiên dừng bước, cùng với Doãn Thần Lam theo sát vì vậy cứ như vậy đụng vào cái lưng rắn chắc của hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt kia làm cho người hít thở không thông.
Hắn dùng ngón tay nắm mặt của Doãn Thần Lam: "Có phải cô là. . . . . ." "Tôi không phải!" Bị ánh mắt dọa người của hắn xem xét, cô phản xạ trả lời ba chữ này.
Ánh mắt của Mục Thiên Dương chuyển thành nghi ngờ, cô gái nhỏ này biết trong lòng hắn nghĩ cái gì?
"Tôi không phải cố ý đụng vào anh!" Cô khẳng khái nói.
Chậc! Ngốc đến độ làm cho người ta lười gặp. Mục Thiên Dương nghĩ thầm rằng.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, quẹo khúc quanh, đi vào một gian phòng lớn,
một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang trang điểm bên trong.
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn thấy Mục Thiên Dương từ trong gương, lập tức vui
vẻ xoay đầu lại, mặt cười híp mắt: "Ta nghĩ hôm nay con sẽ. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, nhìn thấy Doãn Thần Lam như một con chuột nhỏ từ sau
lưng Mục Thiên Dương đuổi theo, nhìn thấy người phụ nữ, Doãn Thần Lam
kinh ngạc.
Nhưng Doãn Thần Lam vẫn lễ phép hướng đối phương gật đầu .
Một người phụ nữ thật xinh đẹp, trong lòng Doãn Thần Lam nghĩ, bà như người phụ nữ xinh đẹp từ những bức tranh cổ của Âu châu đi ra, nhìn vào làm
người ta hít thở không thông.
"Cô gái này là bạn gái của tôi tối
nay!" Mục Thiên Dương đơn giản nói rõ với người phụ nữ: "Tôi muốn cùng
cô ấy đi vào bên trong Ken¬zo. D tìm người."
"Tìm người?" Người
phụ nữ trẻ tuổi dùng giọng nói cực kỳ tinh tế hỏi: "Từ khi nào con trở
thành người dẫn đường, sao ta không biết?"
"Đừng nói móc tôi!" Mục Thiên Dương tức giận nói.
Người phụ nữ trẻ tuổi cũng lười hỏi tiếp, liền sảng khoái đáp ứng:"Thân là
người phát ngôn hiện tại của Kim Thời, ta sẽ không làm con thất vọng."
Người phát ngôn của Kim Thời? Cái danh hiệu này thật là vĩ đại! Nhân vật vĩ
đại này, cô hình như từng nhìn thấy trên tạp chí, hình như. . . . . .
Hình như gọi là. . . . . .
"Diệp Cẩm Hoa!" Doãn Thần Lam hưng phấn kêu lên danh hiệu của người phụ nữ .
Cô xông lên phía trước, bắt lấy đôi tay được bảo dưỡng vô cùng mịn màng của Diệp Cẩm Hoa.
"Bà là thần tượng của cháu, trời ạ! Bà so với trên tạp chí xinh đẹp hơn gấp trăm lần, cháu yêu bà chết mất. Cháu luôn cho là trên thế giới này làm
gì có người phụ nữ nào vừa thông minh vừa xinh đẹp như vậy, nhưng hôm
nay tận mắt thấy, thật sự . . . . . Thật, thật cao hứng." Cô cao hứng
đến độ như nước mắt muốn chảy xuống.
Diệp Cẩm Hoa đại khái là nữ doanh nhân duy nhất mà Doãn Thần Lam biết.
Diệp Cẩm Hoa đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền bị nhiệt tình không che giấu của Doãn Thần Lam làm cho động lòng.
Rực rỡ như ánh mặt trời, như địa cầu, đầy ý nghĩa! Diệp Cẩm Hoa nhìn cô,
như nhìn đến một cô gái trẻ tuổi tràn đầy hương quê, cả tâm cũng sáng
lên.
"Ta thích cô bé này!" Diệp Cẩm Hoa nhìn Mục Thiên Dương nói: "Giao cho ta đi, ta nhất định sẽ làm cho cô ấy trở thành cô bạn gái
xuất sắc nhất tối nay, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt con."
"Một giờ sau tôi tới nhận người!" Mục Thiên Dương nói xong, ra khỏi phòng thay đồ.
Diệp Cẩm Hoa đi tới trước tủ treo quần áo, lấy ra khỏi tủ treo quần áo trắng một cái, xanh 1 cái, như làm ảo thuật, biến ra một bộ lễ phục mỹ lệ cho buổi tối.
Từ lụa mỏng như tuyết mùa Xuân Hạ, đến da thú mùa Thu
Đông đầy đủ mọi thứ. Diệp Cẩm Hoa từng cái từng cái chọn lấy, cuối cùng
chọn ra một bộ dạ phục lộ vai.
Diệp Cẩm Hoa thích đến không buông tay được giơ dạ phục lên cao, vô cùng say mê tuyên cáo: "Hôm qua mới
nhận từ máy bay tới, trang phục mới nhất của Ken¬zo năm nay. Chính là
nó!"
À? Không tốt rồi? Cô chưa từng mặc bộ nào lộ lưng ! Nhìn bộ y phục không có mấy lượng vải vóc này, chỉ sợ ngay cả bắp đùi cũng rất
khó khăn c