Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323712

Bình chọn: 9.00/10/371 lượt.

he kín hoàn toàn.

"Có. . . . . ." Doãn Thần Lam cẩn thận từng li từng tí hỏi: "... Bộ y phục nào ... nhiều vải hơn một chút không ạ??"

"Bớt ồn ào!" Diệp Cẩm Hoa bá đạo nói với cô: " Không phải cháu vừa mới nói rất sùng bái ta sao?"

Đúng đúng đúng, Doãn Thần Lam gật đầu như giã tỏi.

"Vậy cháu nên tin tưởng ta!"

Một câu còn chưa nói hết, Doãn Thần Lam đã bị bắt vào phòng thử quần áo.

Năm phút đồng hồ sau, trong phòng thử áo truyền ra tiếng thét chói tai: "Cái gì? !"

"Bà là mẹ của anh ta? ! Không thể nào! Bà xem ra nhiều lắm mới ba mươi tuổi."

Diệp Cẩm Hoa phất mái tóc đẹp từ trong phòng thử áo đi ra.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên được nghe khen ngợi, nhưng mà bị khen ngợi như vậy, bà vẫn phi thường vui vẻ.

"Ta là mẹ hắn thật đấy!." Diệp Cẩm Hoa tựa trước bàn trang điểm soi gương,

cảm thấy mình xinh đẹp quá, xinh đẹp không giống người phàm.

Không bao lâu, Doãn Thần Lam từ phòng thử quần áo lao ra.

Đây. . . . . . Này làm sao đi ra ngoài gặp người? Mang áo ngủ ra so với áo dạ tiệc này còn kín gấp mấy lần đó!

Cô chỉ vì tìm Mục Thiên Dương mà thôi, tại sao phải trả giá lớn như vậy

nha? Ngay cả trước đây cô từng có tám bạn trai, nhưng cũng chưa có ai

nhìn thấy cô lộ da nhiều như vậy .

Chỉ là nhớ tới bạn tốt kiêm cấp trên của cô Lô Giai Giai đã uy hiếp, dù thế nào đi nữa cô cũng phải hy sinh.

Thẳng thắn mà nói, trong một năm này, nếu như không phải Lô Giai Giai nhiều

lần"che đậy" cho cô, có thể cô đã sớm về nhà ăn một mình.

Cho nên, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này!

Diệp Cẩm Hoa ở một bên từ trên xuống dưới dò xét cô một phen, đánh giá: "Trừ bộ ngực không đủ lớn ra, tỷ lệ coi như cân xứng. Đơn giản mà thêm cái

đệm ngực là tốt."

Còn nhỏ? Của cô là cup B rồi.

"Cháu không muốn thêm đệm ngực, rất kỳ quái."

Nhưng Diệp Cẩm Hoa căn bản không để ý kháng nghị của cô, cố ý thay cô cải tạo.

Một giờ sau, Mục Thiên Dương vô cùng đúng giờ tới gõ cửa.

Khi hắn nhìn thấy Doãn Thần Lam, cả người cũng ngây ra.

Lúc trước là một đầu tóc tán loạn như quỷ, không thẳng cũng không cuốn rối

bù, bây giờ đã được vén lên chỉnh tề, hai bên mép tóc được uốn dịu dàng

đáng yêu .

Mà dạ phục trên người cô, làm phơi bày cổ cùng bả vai của cô, có vẻ vừa đáng yêu lại hấp dẫn.

Bộ dạ phục này đại khái hai mươi vạn, không nghĩ tới trừ mẹ hắn ra, còn có cô gái thứ hai, có thể đem đường cong cùng giá trị của bộ y phục này

thể hiện được hoàn mỹ thế kia?

Con gái thật đúng là bách biến.

"Cũng không tệ lắm!" Hắn mở miệng.

Cũng không tệ lắm thôi ah? Doãn Thần Lam cô sống đến hai mươi ba tuổi, cũng

chưa từng xinh đẹp như vậy! Cô căn bản không dám tin tưởng, không ngờ

nổi mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.

Cái gì gọi là "Cũng không

tệ lắm" ? Diệp Cẩm Hoa nghe loại ngôn ngữ hình dung qua loa như thế, rất muốn trừng mắt nhìn con trai một cái, nếu không có người ngoài, bà đã

làm như vậy rồi.

Nhưng, bà là "Thần tượng" của người ta! Hình tượng không thể không chú ý.

"Dù sao tôi vốn cũng không phải là một mỹ nữ!" Doãn Thần Lam làm bộ rất tự

biết rõ dáng vẻ của mình, mặc dù trong lòng không phải vậy."Đối với tôi

như vậy mà nói là đã tốt rồi."

Mục Thiên Dương nghe Doãn Thần Lam cứ như vậy nói ra lời nói không tự tin, không khách khí liếc cô một cái tại chỗ.

" Chẳng lẽ tôi không

thể tự quở trách mình sao?" Doãn Thần Lam ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đón nhận sự xem thường của Mục Thiên Dương .

Đương nhiên

không thể! Mục Thiên Dương bá đạo nghĩ nói với cô bốn chữ này, nhưng

quay đầu lại suy nghĩ một chút, mình hình như không lý do cùng lập

trường gì để nói.

Hắn chỉ là . . . . Chỉ là ghét bộ dạng tự ti này của cô.

Hừ, thôi.

"Đi nào!" Sau khi bỏ xuống những lời này, Mục Thiên Dương liền dẫn đầu đi.

Sau khi mang cô tiến vào trong hội trường, Mục Thiên Dương liền tự mình đi xã giao.

Doãn Thần Lam bị bỏ rơi, ngồi một chút, đã không yên.

Hơn nữa. . . . . . Bụng của cô thật đói, sớm biết tìm Mục Thiên Dương phải

tìm lâu như vậy như vậy, thì cô đã ăn trước hai cái bánh bao rồi mới

đến.

Nhưng hiện tại cô không có chỗ viện trợ, bởi vì người tốt đó đưa cô vào, bây giờ chẳng biết đã đi đâu rồi.

Cái quái gì! Chính mình cũng như vậy tới mất dạng chỗ nào rồi, nào còn có thể giúp cô tìm người?

Cô đành phải cố gắng cứu tế, trước cùng nhóm khách ở cửa dò thăm vị trí

Mục Thiên Dương, nhưng căn bản không có người nào để ý đến cô, cũng

không có ai có sắc mặt hòa nhã với cô. Thậm chí bọn họ còn ở sau lưng cô châu đầu ghé tai vào nhau.

"Cô bé này là ai vậy?"

"Tôi cũng không biết!"

"Không phải là thiên kim tiểu thư nhà ai chứ?"

"Xem ra không giống." Một người đàn ông hi hi ha ha nhạo báng: "Sợ là gà vừa mới lẫn vào xã hội thượng lưu, muốn cùng được ở với Mục Thiên Dương.

Chẳng thế thì đi khắp nơi hỏi người ở đâu như ngoài chợ vậy?"

Gà? Nghe chữ này, Doãn Thần Lam cũng không nén được tức giận nữa .

Cô tức giận quay đầu, mắng: "Là các anh coi nơi này như cái chợ, rủ rỉ rù rì vậy là cái gì, là vịt đó?"

Trong nháy mắt, khuôn mặt người đàn ông xanh mét, mà toàn hội trường từ bỏ

huấn luyện chuyên nghiệ


80s toys - Atari. I still have