
g hy vọng em quá cố chấp, vì điều gì đó mà buông tay
người yêu của mình, có đáng giá không?”
Khát vọng rõ ràng trong nội tâm cô chính là một phần cảm tình một phần ấm áp, hiện tại lại đem vứt đi như giày cũ.
Diệp Ân gục đầu xuống, phủ trên đầu gối
nắm tay rất chặt, sau đó dùng sức lắc đầu: “Sức khỏe của mẹ không tốt,
em học y chính vì mẹ, em muốn tự tay phẫu thuật cho mẹ giúp mẹ bình
phục. Học xong M. D về nước, em có thể chắc chắn chữa trị thật tốt cho
mẹ, như vậy mới có thể báo đáp bà, em sẽ không còn thiếu nợ ai nữa, có
thể theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn.”
Diệc Nam không biết thì ra Diệp Ân vì trả ơn, bỗng nhiên nghĩ đến tên của cô, thực tế sớm đã có ngụ ý… Tri ân báo đáp, Diệp gia thật là không có một ngày không truyền bá loại tư tưởng
này cho cô.
Diệp Ân bỗng nhiên lại bi thương nhìn anh khẽ cười, giữa làn môi khô khốc nhẹ nhàng phun ra một câu: “Là em quá
ích kỷ, vẫn cho là tình yêu và điều đó không xung đột, thậm chí em tư
tâm muốn Mạch Nha chờ em một thời gian. Mạch Nha là người đàn ông duy
nhất đã chờ em nhiều năm như vậy, trừ mẹ ra thì anh ấy là người đối tốt
với em nhất, nhưng cuối cùng em vẫn không xứng, anh ấy đợi em nhiều năm
như vậy, cũng sẽ mệt.”
Diệc Nam nhìn bộ dạng như mất hồn của cô, trái tim đau âm ỷ, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô
lên, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn: “Diệp Ân, đường là mình chọn, mỗi người làm mỗi việc có lẽ đều có lí do bất đắc dĩ , cũng không thể bắt
buộc tất cả mọi người phải hiểu. Thiệu Y hàm trả giá bằng cảm tình nhiều năm như vậy, em phụ lòng anh ta là sự thực, mà anh ta không muốn đợi
thêm một chút nữa, không chỉ vì mệt mỏi, mà còn vì không đủ yêu để chống đỡ cho chờ đợi, điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều, anh ta yêu càng
ngày càng ít, cho dù không phải hiện tại, thì có lẽ có một ngày hai
người cũng sẽ tách ra.”
Diệp Ân không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.
Diệc Nam nhàn nhạt cười cười: “Đừng cho
là anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ nói sự thực. Nếu như bây
giờ em về nước, phải xác định hai người có thể trở về như trước đây.”
Diệp Ân cẩn thận suy nghĩ lời Diệc Nam
nói, sau khi chia tay với Diệc Nam, cô và Mạch Nha cũng không tái hợp,
chỉ liên hệ qua lại giống như bạn bè , nhưng dù vậy, hai người bọn họ
cũng cảm thấy rõ ràng có sự thay đổi ở đâu đó. Hình như tận lực nhân
nhượng đối phương, lại hình như đang cố gắng che giấu chỗ thiếu hụt
chính mình, rất ít khi giống như trước đây không kiêng nể gì mà trò
chuyện cùng nói giỡn.
Trái lại nhiều khi gọi điện thoại, lại không có lời nào để nói, càng trở nên tẻ ngắt.
Diệp Ân như đang suy nghĩ cẩn thận điều gì, nhìn Diệc Nam cảm kích cười cười: “Cám ơn anh, hình như em đã hiểu.”
***
Ngày Diệc Nam về nước rất nhanh đã tới,
Diệp Ân ra sân bay tiễn anh, có không ít bạn học đi cùng, trong đó có cả cô gái trước đây hay quấn quít lấy Diệc Nam. Diệp Ân làm lơ địch ý
phóng tới trong mắt cô ta , ôm Diệc Nam một cái ôm lịch sự, ghé vào lỗ
tai anh thấp giọng nói một câu: “Chúc anh hạnh phúc.”
Diệc Nam nhìn cô một cái, từ ánh mắt nhìn thấy cô gái kia, không khỏi bật cười: “Cảm ơn.”
Anh cũng không giải thích, hàn huyên mấy
câu đơn giản với Diệp Ân liền đi, Diệp Ân nhìn hình bóng anh càng lúc
càng xa, trong lòng có chút vắng vẻ, lập tức lại thoải mái, Diệc Nam vui vẻ là được rồi, dù sao cô cô đơn một mình đã quen.
Mới vừa đi ra phòng khách sân bay, di
động liền vang lên báo có tin nhắn, Diệp Ân lấy ra nhìn, một câu nói rất đơn giản : Đêm đó ở đỉnh núi, cái gì anh cũng không làm.
Diệp Ân không khỏi cong khóe môi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một ngày mây nhạt gió nhẹ, tất cả đều thật đẹp.
Sau khi Diệc Nam về nước liền không có
tin tức, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy tình hình gần đây của anh trên trang
blog cá nhân, tóc đã cắt bớt đi rất nhiều, lịch lãm sạch sẽ, mặc bộ âu
phục thủ công vừa người, hoàn toàn là một bộ tinh anh. Anh rất ít khi
chụp ảnh trực diện, thỉnh thoảng cũng chỉ có cái nghiêng mặt, mà còn do
người khác chụp, ngay cả nội dung caption cũng chỉ là một câu nói vô
cùng đơn giản, Diệp Ân ngồi trước máy vi tính nhìn biểu cảm của anh,
hiểu ý mỉm cười.
Diệc Nam không liên hệ với cô, Diệp Ân
cũng không chủ động, không rõ vì sao, có lẽ trong tiềm thức cô có chút
sợ hãi, sợ hãi xa lạ và thay đổi ——
Phòng ngủ của Diệc Nam vẫn như cũ, lúc
rời đi anh chỉ mang theo vài bộ quần áo yêu thích, trong tủ còn treo đầy quần áo của anh dường như đến lúc thích hợp chuẩn bị trở về. Còn đồ
dùng trên bàn học và trên giường , mỗi kiện đều được bảo trì nguyên dạng chỉnh tề. Diệp Ân luôn có ảo giác, hình như anh vẫn một mực bên cạnh,
chưa từng rời đi.
Ngày đó sau 12 giờ, trời mưa, Diệp Ân
bình thường đèu mang theo ô, bởi vì cô có rất ít bạn bè, bạn cùng phòng
cũng không hợp, cho nên cô không trông chờ có người sẽ mang ô đến đây,
vừa mới đi tới con đường nhỏ về nhà , ánh mắt liền bị bóng dáng yên tĩnh đứng sừng sững phía trước làm cho bất ngờ mà không thể bước tiếp.
Đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn cô, không phải Bạc Diệc Nam thì là ai?
Anh chỉ m