
Mạch Nha bản lĩnh của anh trực tiếp quả quyết
hơn nhiều.
Diệp Ân cẩn thận nghĩ tới vấn đề Diệc Nam hỏi mình tối hôm qua, rốt cuộc cô muốn cái gì? Đáp án này, mấy năm nay
cũng không dao động, điều cô muốn chính là một phần tôn trọng, một phần
tình cảm đơn thuần, bất kể là tình yêu hay là tình thân.
Thế nhưng lúc này, cô hình như bắt đầu
dao động, theo đuổi nhiều năm như vậy, bỏ lỡ bao nhiêu phong cảnh, thậm
chí vì thế trả giá rất nhiều, bỏ lỡ Mạch Nha, cũng bỏ lỡ quãng thời gian nên có hỉ nộ ái ố.
Cuộc đời cô cực kì nhạt nhẽo, sau tuổi
mười sáu cô quá ngu ngốc, sống không ý nghĩa, cho dù tương lai đạt được
kết quả mong muốn, sẽ thực sự vui vẻ sao? Khoảng thời gian này, cô cho
rằng mình lại lần nữa mất đi Diệc Nam, mới phát hiện đối với mình mà nói anh có bao nhiêu quan trọng, lại một phần trách nhiệm tình cảm bày ra
trước mặt, nếu như lỡ mất dịp tốt, sau này có thể có được phần hạnh phúc này không?
Diệp Ân suy nghĩ thật lâu, trong lòng mơ
hồ có đáp án, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ, rất lâu
sau bên kia mới cầm máy, truyền đến giọng nói trầm thấp ấm áp của mẹ
Kiều Chi: “Ân Ân, gọi điện có việc gì thế con?”
Diệp Ân nghe giọng nói của mẹ, tâm trạng
bắt đầu trấn tĩnh, dùng sức nắm di động khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong lòng bàn tay cũng dần dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng:
“Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ. Con, con thích một người, con muốn
được bên cạnh anh ấy.”
Trước đây cô chưa bao giờ dám kể chuyện tình yêu cho mẹ, trong tiềm thức cô luôn cho rằng họ nhất định sẽ phản đối.
Quả nhiên Kiều Chỉ nghe xong, bên kia cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vang rất nhỏ của dòng điện giữa hai
người, nhẹ nhàng chậm chạp lưu động.
Sự yên lặng trong nhất thời khiến Diệp Ân càng thêm căng thẳng, như là phóng qua đường hầm thời gian dài, hồi hộp đến mức cổ họng như bị kéo căng: “Con biết có chút đột nhiên, nhưng con không muốn lại để lỡ mất anh ấy, mẹ, con đồng ý với mẹ, cho dù như vậy
cũng sẽ không ảnh hưởng —— “
Mẹ Kiều Chỉ lại không nói chuyện, mà trầm thấp cười ra tiếng: “Nha đầu ngốc, mẹ chờ đợi ngày này không biết bao
lâu rồi. Mẹ đang suy nghĩ, không biết lúc nào có thể nhìn thấy bạn trai
Ân Ân, không biết khi nào có thể nhìn thấy Ân Ân lập gia đình. So với
những thứ khác, hạnh phúc của con càng làm cho mẹ yên tâm.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân nghe Kiều Chỉ nói lời này, mười sáu tuổi năm ấy, nghe được đối thoại của ba Diệp Lâm
Tây và mẹ Kiều Chỉ , cô cho rằng trong nhà này cô chỉ là cái thứ lệ
thuộc mà thôi.
Kiều Chỉ nghe thấy điện thoại truyền đến
tiếng khóc nức nở tinh tế, không khỏi thở dài: “Mẹ biết con rất vất vả,
Ân Ân con rất cố chấp, nếu như không phải Diệc Nam, có lẽ con còn muốn
cố chấp thêm nữa, mẹ chưa bao giờ biết chúng ta cho con ít cảm giác an
toàn đến vậy, hiện tại con đã rõ ràng điều mình mong muốn, mẹ sao có thể ngăn cản?”
Diệp Ân có chút bất ngờ mẹ Kiều Chỉ biết
tên Diệc Nam, Kiều Chỉ cười giải thích: “Lúc con không ở đây, cậu nhóc
này đã tới tìm mẹ, còn nói chuyện cùng ba con, thì ra trước đây nó có
đến cô nhi viện, Ân Ân, con còn nhớ nó không?”
Diệp Ân hoảng sợ không phát ra được lời
nào, thực ra đối với cô mà nói chút kí ức đó quá mơ hồ, chỉ là cô không
nghĩ đến cô và Diệc Nam còn có đoạn kí ức này, mà anh lại có thể không
nói cái gì..
Những lời tiếp theo Kiều Chỉ nói ra càng làm cho Diệp Ân nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
“Thời gian trước Diệp Lẫm đã xảy ra
chuyện, hiện tại bác cả của con thực sự là sứt đầu mẻ trán, nghe nói là
Diệc Nam ở phía sau giở trò quỷ, đứa bé này cũng quá bao che khuyết
điểm. Con nói với nó, đừng làm khó dễ Diệp Lẫm, dù sao vẫn là người
thân, hơn nữa sự việc cũng đã qua nhiều năm như vậy —— “
Trong điện thoại Kiều Chỉ nói rất nhiều
những việc Diệp Ân không biết, ví dụ như cái gọi là đi công tác của Diệc Nam, chẳng qua là mượn cớ. Mỗi lần anh tới chỉ vì muốn gặp cô, thảo nào có lúc chỉ đợi một đêm, hôm sau đã vội vã rời đi.
“Nó thật đúng là hiểu biết con, nói con
chỉ kiên cường bề ngoài, chứ thực ra lá gan rất nhỏ.” khi Kiều Chỉ nói
đến đây trong giọng nói rõ ràng đang nghẹn cười, nhưng Diệp Ân thế nào
cũng cười không nổi.
Nhớ tới mỗi lần anh đến đều phải thay cô
kiểm tra an toàn nhà trọ, hiểm họa ngầm và đường ống điện nước, có mấy
lần nửa đêm cô rời giường uống nước, còn có thể nhìn thấy hình bóng anh
trong phòng bếp thay bóng đèn.
Ngược lại, trái tim Diệp Ân hết lần này
đến lần khác phải chịu giày vò giữa lạnh buốt và nóng bừng, cuối cùng
Kiều Chỉ nhắc nhở cô nói: “Đã xác định tấm lòng của mình, thì dũng cảm
lên một chút. Mẹ vẫn thích một Diệp Ân sẽ khóc sẽ náo như hồi bé.”
Diệp Ân cúp điện thoại, trong lòng lại
sông cuộn biển gầm khó có thể bình tĩnh trở lại, rốt cuộc người đàn ông
này đã làm bao nhiêu việc mà cô không biết, tại sao anh lại ‘xấu xa’ như vậy, muốn cô áy náy đến chết sao?
***
Diệp Ân thu dọn hành lí lập tức về nước,
một khắc cũng không dừng, trực tiếp đi tới dưới lầu nhà trọ của Diệc
Nam. Ánh hoàng hôn dần dần buông