
nào cũng thấy bố mẹ Hiểu Lộ thay phiên nhau vào viện
chăm nom, trông họ rất tiều tụy. Thời gian cô ấy nằm viện cứ kéo dài
mãi, không thể trở lại lớp. Thế là trong lớp lại có những lời đồn về căn bệnh của Hiểu Lộ. Một hôm mấy bạn nam sinh trong lớp nhắc tới Hiểu Lộ,
một người nửa đùa nửa thật nói Hiểu Lộ mắc bệnh máu trắng. Trình Hạo
tình cờ nghe thấy, lập tức đi thẳng tới trước mặt cậu kia và bắt đầu
đánh lộn.
… Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ấy đánh nhau vì một bạn gái, thậm chí việc này còn kinh động tới lãnh đạo trường, tình
tiết vô cùng nghiêm trọng, suýt nữa thì bị kỷ luật. Sau đó, một mình anh tới bệnh viện thăm Hiểu Lộ, tình cờ bắt gặp Trình Hạo cũng đang ở đó,
trong phòng bệnh chỉ có hai người họ. Trình Hạo ngồi cạnh giường, khuôn
mặt xanh xao của Hiểu Lộ đẫm nước mắt, bàn tay chạm vào gò má bị thương
của Trình Hạo, trong ánh mắt lộ rõ vẻ đau buồn.”
Nghiêm Thành dừng lại một lát, anh thở dài, tiếp tục đắm chìm trong câu chuyện xưa:
“Hôm đó anh nhìn họ qua lớp cửa kính, nhưng không bước vào.
Sau này thông tin Chu Hiểu Lộ mắc bệnh máu trắng được chứng thực, có lẽ là
do di truyền, bởi bà ngoại của cô ấy cũng chết vì căn bệnh này.
Một sinh mệnh đẹp đẽ, trẻ trung như hoa, còn chưa kịp xòe nở đã héo tàn,
lúc đưa tang hầu như tất cả các bạn học đều nghẹn ngào khóc không thành
tiếng. Anh cũng khóc, lúc đó anh hoàn toàn không cảm thấy một người đàn
ông rơi lệ trông sẽ mất mặt như thế nào. Tình cảm từ nhỏ tới lớn, mười
mấy năm sống bên nhau, thế mà người đó đột ngột biến mất khỏi cuộc đời,
không thể gặp được nữa, hóa thành cát bụi, mây khói và biến mất vĩnh
viễn.
Nhưng chỉ có một người ngoại lệ.
Từ đầu tới cuối,
Trình Hạo lặng lẽ đứng ở một góc, trước mặt là một biển hoa trắng, sắc
mặt cậu ấy chẳng khác gì loài hoa bạch tường vi nở rộ.
Nhưng
Trình Hạo vẫn im lặng, không nói không rằng, ánh mắt vô hồn nhìn về
hướng nào đó, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.”
Đồng hồ vẫn chạy, phát ra âm thanh tích tắc, sau một hồi yên lặng, Nhiếp Lạc
Ngôn mới khẽ mở miệng, vừa như sợ hãi gì đó, vừa như than thở: “Cho nên
về sau, Trình Hạo đã mắc chứng trầm cảm, đúng không?”.
“Ừm.”
Cũng chính lúc diễn ra đám tang ấy, Nghiêm Thành mới biết, thì ra tình cảm
Trình Hạo dành cho Hiểu Lộ lại sâu nặng tới vậy, sâu nặng tới mức đã
phải dùng phương thức khép kín bản thân để che lấp nỗi đau.
Anh
cảm thấy mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện, tự trách bản thân vì đã không
kịp thời nhận ra triệu chứng của Trình Hạo, thậm chí còn không biết, rốt cuộc tình cảm giữa hai người họ bắt đầu từ khi nào.
Anh cũng không ngờ, mối tình thời niên thiếu đó cũng có thể khiến người ta rung động và khắc cốt ghi tâm như thế.
“Em biết không, thực ra lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác em và Hiểu Lộ
rất giống nhau, không phải các đường nét trên khuôn mặt giống nhau, mà
là có một cảm giác nào đó. Tuy Hiểu Lộ rất xinh đẹp, luôn là hoa khôi
của lớp, của trường, ngay cả khi cô ấy mắc bệnh, vẫn không cô bạn học
nào có thể sánh được. Điểm giống nhất giữa em và cô ấy là nụ cười, thực
sự dáng vẻ mỗi khi cười của em giống cô ấy vô cùng.”
Nhiếp Lạc
Ngôn sững người, một lát sau mới cười gượng: “Vậy sao”, nghĩ một lát, cô lại hỏi tiếp: “Anh mới nói là cô ấy biết kéo violon?”.
Thảo
nào… trước đây, sau buổi diễn văn nghệ của trường, cậu nam sinh tuấn tú
kia dường như hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô, sau đó mím môi nhoẻn miệng cười, nhìn thẳng vào cô và nói: “Không ngờ cậu ngoài khả năng đánh bài
ra, còn chơi violon hay như vậy?”.
Khuôn mặt trước giờ luôn cao
ngạo từ giờ phút đó bỗng trở nên ấm áp, ánh mắt sáng lấp lánh. Cậu còn
chủ động cho cô mượn ô: “Cậu cầm lấy đi”.
Có lẽ lúc đó, cậu chỉ
vì nhìn thấy cô mà nhớ tới một cố nhân. Chỉ vì cô và người đó rất giống
nhau, nên mới có mối giao tình thân mật từ sau hôm ấy.
Cảnh tượng trong quá khứ cứ lần lượt tái hiện như những thước phim.
Cậu cõng cô đi qua con đường dài dưới những tán cây râm mát.
Dường như cậu đã hôn cô sau bữa tiệc sinh nhật.
Cậu khẽ nói xin lỗi bên bãi cát bên bờ biển mênh mang.
Bao nhiêu năm sau gặp lại, cậu nắm tay cô bước lên cầu thang tối, rồi sau
mấy ngày nghe thấy ba chữ violon mà gương mặt liền biến sắc, dường như
cậu đã vội vã rời đi.
Cuối cùng, tới ngày hôm nay, sự mâu thuẫn cũng như những vương vấn trong
cậu, cảm giác lúc gần lúc xa của cậu, cùng toàn bộ nỗi mong chờ và thất
vọng cậu mang tới cho cô, tất cả đều đã có lời giải đáp.
Cô còn
nhớ, có một lần Tần Thiểu Trân chia tay bạn trai, cô nàng đã cảm khái
nói trong tâm trạng buồn bã, thất vọng: “Đàn ông sợ gia nhập sai ngành,
đàn bà sợ gả nhầm đấng lang quân, câu nói này quả nhiên rất đúng. Cảm
giác yêu nhầm người, thật khổ biết bao”.
Đúng là thật khổ!
Cảm giác đó cô cũng từng nếm trải, tâm ý cô đã được giãi bày với Trình Hạo, như một hòn đá nhỏ được ném vào đại dương bao la, nhưng lại không tạo
được gợn sóng nào.
Lần duy nhất môi chạm môi khi hai người gần
trong gang tấc đó, lần duy nhất tay chạm tay trên cầu thang đó, tất cả
đếu là sự xốc nổi nhất thời của cậu mà