
ư thể chưng cầu ý kiến: “Em nói xem
thế đúng không?”.
Cô nàng vốn bị đối xử lạnh lùng nãy giờ, đã mấy lần muốn nổi giận, ai ngờ lúc này chỉ đưa mắt nhìn Giang Dục Phong đang tủm tỉm cười với mình, bất giác mím môi tươi tỉnh: “Tất nhiên rồi, anh
nói rất có lý”.
Nhiếp Lạc Ngôn nhíu mày, ngữ khí càng khó nghe hơn: “Thế nào gọi là có nhiều lựa chọn hơn?”.
Giang Dục Phong vẫn cười lãnh đạm, anh thong thả nói: “Hả? Lẽ nào không phải tối nay em tới xem mặt sao?”.
Cô sững người, sau đó mới thấy hơi lúng túng, rồi nhanh chóng phủ nhận:
“Đương nhiên là không!”. Trong phút chốc, cô bỗng có cảm giác bị người
khác lấy ra làm trò cười, ánh mắt của Giang Dục Phong hiện giờ khiến đầu óc cô tê dại.
Anh lại cho rằng, sau khi chia tay với anh, cô
phải nhờ vào việc xem mặt để giải quyết chuyện tình yêu hay sao? Chuyện
này thật hoang đường!
Nhưng suy nghĩ một chút, cô lại giận dỗi
hỏi vặn: “Cứ cho là như vậy, thì đã sao? Đi xem mặt, hẹn hò với một đối
tượng nào đó còn tốt hơn nhiều so với người vì lựa chọn quá nhiều mà hoa mắt kia”. Rồi cô quay sang hỏi Tần Thiểu Trân: “Cậu thấy nói thế có
đúng không?”.
Thế nào là chị em tốt? Thế nào là đồng bọn sống
chết cùng nhau? Tần Thiểu Trân biết thời khắc thử thách bản thân đã tới. Nhưng từng lời nói, hành động của Nhiếp Lạc Ngôn lúc này rõ ràng là
thái độ mỉa mai và khiêu khích, giữa bao nhiêu người thế này, lại bắt cô phối hợp chống lại bạn trai cũ của cô ấy như vậy chẳng phải là quá trẻ
con sao? Huống hồ, đối phương lại là một đại gia nữa chứ.
Nhưng
nhìn ánh mắt vô cùng sắc lẹm của Nhiếp Lạc Ngôn, theo thông lệ, Tần
Thiểu Trân đành phải đấu tranh trong giây lát rồi miễn cưỡng gật đầu,
gượng gạo nói: “… Ừ… cũng có lý…”. Cô vẫn không nén nổi tò mò theo dõi
phản ứng của Giang Dục Phong, may mà dường như anh không để ý tới lời
nói chế giễu của Nhiếp Lạc Ngôn, chỉ ra vẻ hiếu kỳ hỏi lại: “Trong ba
anh chàng bên kia, ai là đối tượng xem mặt của em vậy?”.
Sắc mặt
Nhiếp Lạc Ngôn càng khó coi hơn, cô lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
“Giang tiên sinh, có vẻ ngài đang quản quá nhiều chuyện không thuộc phận sự của mình rồi đấy”. Rồi cô quay sang nhìn cô nàng xinh đẹp kia. “Hiện giờ ngài vẫn đang rất nhàn rỗi đúng không? Hình như người ta vẫn đang
chờ ngài biểu diễn các chiêu thức đánh bóng kỹ thuật cao đấy.”
Giang Dục Phong rướn mày hỏi: “Nhiếp tiểu thư, cô bắt đầu tôn kính tôi từ lúc nào vậy?”. Ánh mắt anh vương vấn nét cười và long lanh dưới ánh đèn,
quả là ánh mắt đào hoa. Nhiếp Lạc Ngôn không nén nổi cảm xúc, thầm rủa:
Đồ yêu nghiệt! Rồi ra vẻ khinh bỉ, tiếp tục nhìn anh.
Thực ra
trong lòng cô cũng có chút đố kỵ, tại sao một người đàn ông lại có vẻ
đẹp đến vậy chứ? Tại sao, tại sao chứ? Nếu tính cách anh ta hiền lành
một chút thì cũng đành, đằng này lại sâu xa khó hiểu. Loại người này
đúng là mối họa khôn lường trên thế gian!
Ai ngờ ý nghĩ trên còn
chưa dừng lại, mối họa ấy đã bước tới gần và ghé sát miệng vào tai cô.
Động tác tuy không mạnh, thậm chí cử chỉ còn rất nho nhã nhưng lời nói
anh phát ra lại ác độc vô cùng: “Dù gì cũng quen biết một thời, cho nên
mới kiểm tra hộ em, anh chỉ lo em không thận trọng trong việc kết bạn mà thôi…”. Nhiếp Lạc Ngôn chưa kịp cười chế giễu thì câu nói tiếp theo của anh lại khiến cô tím mặt: “Cũng có thể… khi chưa biết đối phương có
chọn em hay không thì em đã ngốc nghếch giao phó tấm chân tình cho người ta rồi”.
Tới giờ Nhiếp Lạc Ngôn đã vô cùng thấm thía cái gọi là
tự làm tự chịu. Mặc dù vậy, cô vẫn sững người vài giây như thể bị người
ta đập mạnh vào đầu một cái, toàn thân đờ đẫn, ngoài sắc mặt trắng bợt
ra còn có cảm giác choáng váng, dường như những khuôn mặt xung quanh cô
đang lay động, trong giây lát đều trở nên mờ ảo, xa lạ. Thực ra đó là vì đau lòng, vì Giang Dục Phong đã đánh trúng vào nỗi đau của cô, vết
thương được giấu kỹ trong lòng nay bị lột trần, khiến cô đau đớn tới mức đầu óc quay cuồng.
Nhưng cơn đau chỉ kéo dài vài giây, cô lập
tức vớ lấy cốc nước trên bàn rồi mạnh tay hắt thẳng. Trước hành động này của cô, ai cũng sững sờ, bao gồm cả bản thân cô. Làm như thế chẳng có
khí chất và cũng chưa bao giờ là tác phong của cô.
Nhưng cho dù
có hối hận thì cũng muộn, nửa cốc nước đá đã không thương tiếc hắt vào
khuôn mặt Giang Dục Phong… Tiếp đó Nhiếp Lạc Ngôn nghe thấy tiếng kêu
kinh hãi của cô gái nào đó, có thể là do tiếng hét quá lớn, cũng có thể
vì cuối cùng đã xả được cục tức trong người khiến cô bỗng chốc lấy lại
được lý trí.
Cô rùng mình, sững sờ nhìn người đàn ông với mái tóc nhỏ nước đang đứng trước mặt, thầm nghĩ vừa rồi mình quá tức giận, chắc chắn là như vậy! Bởi hiện giờ, tay cô tuy nắm chặt chiếc cốc thủy tinh
nhưng vẫn run lên bần bật, câu nói vừa rồi của Giang Dục Phong đã đâm
trúng vào điểm yếu của cô.
Cũng phải thôi, ai bảo anh không nể
tình, ai bảo anh ác độc như vậy chứ? Càng nghĩ nhiều, Nhiếp Lạc Ngôn
càng nghe thấy rõ tiếng ong ong trong đầu mình. Thực ra, mọi lý do cô
đưa ra đều là để an ủi bản thân. Cô biết rõ đây là nơi thế nào, cũng
biết rõ xung quanh có bao