Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324173

Bình chọn: 7.00/10/417 lượt.

n lại.

Anh bước đi dưới ánh mặt trời, bước qua mấy cửa hiệu, trong đầu trống rỗng còn lòng thì hoang mang.

Đột nhiên điện thoại reo lên, anh ấn nút nghe và vội vàng nói, “Văn Văn

cuối cùng em cũng chịu nhớ ra anh”, thì đầu bên kia là tiếng mẹ anh: “Tý con nhớ mua vịt quay về nhé, trưa nay ba mẹ Văn Văn đến ăn cơm.”

Ba mẹ cô đến ăn cơm?

Tắt điện thoại, anh chợt thấy lòng như mở cờ, tìm được vị cứu tinh rồi.

Đúng vậy, làm gì có bậc cha mẹ nào không muốn con sớm kết hôn rồi sinh cháu? Cha mẹ nào muốn con bỏ giọt máu của mình đi?

Anh sẽ đến nhận lỗi với ba mẹ cô rồi xin phép được cưới luôn. Bậc phụ huynh hai nhà mấy năm nay tình cảm rất thân mật, luôn mong cô và anh sớm

thành thân. Nếu bây giờ anh nói muốn cưới, chắc ba mẹ hai nhà nhất định

sẽ giúp lo liệu mọi chuyện, phải nhanh chóng làm luôn trước khi bụng cô

bị lộ.

Nghĩ đến đó, trong lòng anh thấy vui phơi phới. Tiểu Mỹ

nói chiều Văn Văn sẽ đi giải quyết, vậy anh phải ngay trong sáng nay đến nói rõ mọi chuyện với ba mẹ Văn Văn. Có sự lộ diện của ba mẹ, anh tin

cô không dám làm liều. Nghĩ đến việc cuối cùng đã tìm được cách trị

người con gái này, anh thấy đắc ý vô cùng.

Anh gạt vội cơn buồn ngủ ra khỏi đầu, gọi ngay một chiếc taxi.

“Ôi Minh Hà bà đến rồi à. Cháu Văn Văn không đi cùng ông bà sao?” Mẹ anh tươi cười tiếp đón ông bà thông gia tương lai.

“Vâng, cháu nó bảo chúng tôi đến trước. Buổi tối nó sẽ qua, sẵn tiện mua ít thức ăn bên ngoài.”

Mẹ anh bưng chén trà cho khách, “cháu Cường nhà tôi mồm mép ba hoa, tính

tình đáng ghét lắm, cháu Văn Văn nhiều khi phải lượng thứ cho.”

“Đâu có!” Mẹ Văn Văn cũng khách sáo, “tính Văn Văn nhà tôi nóng nảy, hơi một tí thích động chân động tay, cháu Cường cũng phải chịu khổ đấy!”

Mẹ anh vội tiếp lời: “Đâu có, cháu Văn Văn tính khí khảng khái bộc trực,

tôi nhìn là thích lắm. Tôi thấy cháu nó cũng mến Cường nhà tôi lắm.”

Mẹ cô cố ý làm vẻ mặt ngạc nhiên, “điều này bà cũng nhìn thấy ư?”

Mẹ anh cười, “đấy bà xem, Cường thì tính y như ba nó vậy, con gái bình

thường chắc cũng bị tức mà bỏ đi mất. Lăng Lăng năm ấy cũng vì thế là bỏ đấy. Tôi với ba cháu đã đấu miệng với nhau cả nửa đời người rồi. Tính

con trai còn tệ hơn cả ba nó, tôi làm mẹ có gì mà không biết chứ?”

Mẹ cô bảo: “Cháu Cường bộc trực thẳng thắn, không thích nịnh hót xun xoe, cũng là điểm tốt!”

Mẹ anh cười, “tính nó như vậy bị Văn Văn đánh cho mấy lần tôi thấy cũng nên. Nhưng mà…”

“Nhưng sao bà?” Mẹ cô hỏi lại.

Mẹ anh nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt nó có

vết bầm dập gì, chứng tỏ một điều Văn Văn yêu quý nó. Dạy dỗ thì dạy dỗ

nhưng vẫn thể diện cho con trai, không bao giờ đánh vào mặt. Đấy bà xem, cháu Văn Văn tinh tế đến thế.”

Ba anh ngồi cạnh còn vỗ nhẹ vào

vai vợ, “những người hiểu chuyện thì biết là bà đang khen con dâu tương

lai, còn không hiểu chuyện tưởng bà nói móc nó!”

Mẹ cô lúng túng không biết làm thế nào, “gì thì nói chứ động chân động tay như thế là không tốt, để tôi về nói với nó.”

Mẹ anh lườm ba anh một cái, “tôi nói là thật lòng. Người đàn ông tốt cũng

do người phụ nữ giáo dục mà nên. Ông thì tôi chẳng bảo ban gì rồi, còn

Văn Văn bảo ban bạn trai cũng là điều tốt. Mồm mép con trai mình tôi

biết lắm rồi, có điều gì qua mồm nó lại không thay đổi đâu.”

Ba anh cười, “nhưng nghe ra chẳng giống như bà đang khen Văn Văn gì vậy?”

“Sao mà lại không khen?” Mẹ anh trừng mắt nhìn ba anh, “con gái nhà người ta đánh người, nhưng không đánh vào mặt, tốt như thế còn gì. Đúng là một

cô gái chu đáo biết suy nghĩ!”

“Ha ha…” Ba mẹ hai bên cùng cười lớn.

Lý Cường cầm túi vịt quay đẩy cửa bước vào. Trong nhà vang lên tiếng cười nghe rất ấm áp vui vẻ.

Tuy vậy anh không dám cười.

Mẹ anh đón lấy túi vịt rồi bước vào bếp.

Anh đứng trước mặt ba mẹ Văn Văn, mặt hơi đờ ra.

Mẹ cô hình như thấy có điều gì lạ lùng, ngẩng đầu lên nhìn con rể tương

lai đang trong bộ dạng mệt mỏi rồi hỏi: “Cháu làm sao đấy?”

Ba anh nhíu mày: “Sao con lại nhìn mẹ vợ thế, không lịch sự gì cả.”

Bị nhắc nhở, anh như chợt tỉnh rồi quỳ xuống trước mặt ba mẹ vợ.

Ba mẹ cô không hiểu đưa mắt nhìn nhau.

Mẹ anh từ bếp đi ra, nhìn thấy cảnh tượng đó bèn vội vàng kéo anh dậy: “Con làm sao thế?”

Anh cúi đầu, hít một hơi dài rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt mẹ vợ

rồi kiên quyết nói: “Thưa bác, hãy cho phép con và Văn Văn lấy nhau đi

ạ. Nếu cô ấy đồng ý thì hàng ngày cho dù con có bị cô ấy đánh cũng chịu, đương nhiên không được đánh vào mặt!”

Mẹ cô hơi đờ ra rồi cũng

tỉnh lại, vội vàng chạy lại cùng mẹ anh kéo anh dậy, “người để cháu quỳ

gối kết hôn là Văn Văn cơ. Hơn nữa nếu nó dám ngày nào cũng đánh cháu

thì để bác về dạy bảo lại nó.”

Anh gạt tay hai bà ra, “bác không cho phép thì cháu cũng không đứng dậy đâu?”

“Chuyện này phải để thanh niên bọn cháu quyết định chứ.” Mẹ cô cười. “Đến thế

kỷ 21 rồi còn chuyện ba mẹ quyết định hôn ước cho con đâu.”

“Nhưng chuyện này không tìm hai bác không được! Hôm qua cháu gọi điện cầu hôn cô ấy nhưng cô ấy vẫn chưa chính thức đồng ý.”

Mẹ anh cười, “ngốc quá, vậy con phải tiếp tục cầu


Pair of Vintage Old School Fru