
có ai gọi tên cô một cách dịu dàng như vậy . Ánh mắt mơ màng nhìn
người đàn ông trước mặt , bàn tay nhỏ nhắn dịu dịu đôi mắt ướt nhẹp ,
"ưm" khẽ một cái. Hoàng Phủ Lâm chăm chú nhìn cô , Dư Vũ Lam lúc này rất giống một đứa con nít.
"Đến rồi sao ?"
"Phải !"
Dư Vũ Lam mở cửa bước xuống xe , Oaaa ! Không khí ở đây thật trong lành và mát mẻ , vừa thoáng mát lại dễ chịu. Chợt một chiếc xe buýt cũng vừa mới đến. Hàng chục người trên xe ùa xuống , vui vẻ nói chuyện với nhau.
"A ! Phó Tổng , anh đến sớm thật đấy !" - Một nhân viên nữ tươi tắn bước đến gần Hoàng Phủ Lâm .
"Chào."
"Đây là ai vậy ?" - Ánh mắt cô ta tùy tiện quét một lượt trên người Dư Vũ Lam . Rồi mới cất giọng.
"Cô ấy là Dư Vũ Lam , người của Đường tổng."
"Vậy sao ?"
"Cậu ấy chưa đến. Để tôi chỉ phòng cho em !" - Anh quay sang cô vui vẻ
nói Dư Vũ Lam gật đầu rồi bước theo. Những người khác đều chăm chú nhìn
lại bàn tán xôn xao.
"Đây là phòng của em. Chắc một chút nữa Lãnh Phong mới đến."
"Ừm." - Cô đi vào phòng , có chút thất vọng . Rõ ràng anh đi trước
nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa đến. Đặt ba lô xuống giừơng , cô chậm rãi đi ra ngoài ban công ngắm cảnh.
Hoàng Phủ Lâm ngồi trong phòng nghe nhạc , anh nhớ lại vẻ mặt lúc biết Đường Lãnh Phong chưa đến của
Dư Vũ Lam , anh chợt thở dài "Em không nên yêu cậu ấy....bởi vì nếu yêu
cậu ấy đồng nghĩa với việc , em tự rạch nát trái tim mình !".....
--- ----
Ngồi ngoài ban công hơn một tiếng Dư Vũ Lam chợt thấy Đường Lãnh Phong
vừa đến , đôi mắt cô sáng rực , vội đứng lên định chạy xuống nhưng khi
thấy anh ôm eo người phụ nữ khác cô chợt sững người. Người phụ nữ bên
cạnh anh rất đẹp , mái tóc đen dài , cặp đồng tử lấp lánh như nước , đôi môi đỏ mọng khẽ đóng mở cứ như tiên nữ , bên cạnh anh quả thực rất xứng đôi. Lồng ngực cô lại nhói lên , đau đến khó thở. Cô buồn bã đi vào
trong nằm úp xuống giừơng....
Buổi trưa , sau khi ăn trưa xong
mọi người được tự do đi chơi và ngắm cảnh , còn cô thì phải đi theo hầu
Đường Lãnh Phong cùng người tình của anh là Phương Khả Nhu . Hai người
họ tự nhiên ôm ấp thân thiết với nhau trước mặt cô , ngoài mặt cô vẫn
bình thản nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu và buồn chán. Chỉ có
Hoàng Phủ Lâm là để ý đến biểu hiện của cô.
"Đưa đây !" - Anh
lạnh nhạt cất tiếng , đưa tay cầm lấy ly trà . Lúc nãy anh bắt cô phải
về nhà lấy trà cho Phương Khả Nhu nhân tiện còn làm chút đồ ăn cho cô ấy khiến cô phsi lặn lội đi về , anh thì tốt , thong thả đi từ từ còn cô
thì phải vác theo một đống đồ.
"Ai...nóng quá đi mất. Này , cô có mang nước không ?" - Phương Khả Nhu õng ẹo nói . Vô cùng kiêu kì nhìn cô.
"Chẳng phải cô vừa uống trà sao ?" - Dư Vũ Lam nhíu mày trả lời. Cô gái này thật khó tính cứ như thể đang cố ý hành hạ cô vậy. Lúc nãy thì đòi
uống trà bây giờ lại uống nước . Tiết trời se lạnh như thế mà bảo nóng
sao ??
"Tôi hỏi thì cô trả lời đi."
"Tôi có mang." - Cô
lục trong túi lấy chai nước suối đưa cho cô ả. Phương Lhả Nhu giật lấy , cau có liếc cô. Đường Lãnh Phong thì im lặng bước tiếp không nói lời
nào.
"Để tôi giúp em cầm những thứ này." - Hoàng Phủ Lâm cúi
người đưa tay cầm lấy túi đồ trên tay cô . Dư Vũ Lam vội từ chối "Không
cần , tôi tự cầm được. Tôi không muốn gặp rắc rối."
Cô mệt mỏi bước theo sau hai người kia , giờ thì cô đã biết , lý do anh cho phép cô đi nghỉ mát chung là gì !!
"Này , tôi muốn ăn chút trái cây , cô về lấy đi." - Phương Khả Nhu lại
dở giọng ra lệnh cô. Dư Vũ Lam tròn mắt , cô quay lại nhìn phía sau ,
khu nhà nghỉ ở mãi phía xa không còn thấy rõ vậy mà cô ta bắt cô đi bộ
về sao ? "Về nhà ? Nhưng đã đi rất xa rồi."
"Chẳng phải cô đi đến đây chỉ là kẻ theo hầu thôi sao ?"
"Sao cô không tự về mà lấy ?" - Hoàng Phủ Lâm nhíu mày cất tiếng. Anh
quay sang nhìn Đường Lãnh Phong vẫn bình thản nghe nhạc , sao cậu ta có
thể để người khác bắt nạt cô như thế.
"Sao...sao chứ ?" - Cô ả
tức đến nghẹn họng không nói được câu nào , nên nắm lấy cánh tay Đường
Lãnh Phong , hậm hực "Phong , anh xem , người ta hùa nhau bắt nạt em
kìa."
"Về lấy đi ." - Anh quay sang , mặt vẫn lạnh như tiền mà
nhìn xô ra lệnh. Dư Vũ Lam sững người. Anh....sao anh lại có
thể....Đường Lãnh Phong...anh quả thật là người đàn ông đáng ghét. Cô
mím môi quay mặt bỏ đi , hai bàn tay siết chặt lại để nén cơn giận xuống . Hoàng Phủ Lâm nhìn vẻ mặt hả hê của cô ả lại quay sang nhìn Đường
Lãnh Phong , anh kéo anh sang một bên.
"Cậu điên sao ? Sao lại để cô ta bắt nạt cô ấy như thế ?"
"Thì sao ? Vốn dĩ tôi cho phép cô ấy đi là vì mục đích này." - Đường
Lãnh Phong lạnh nhạt cất tiếng trả lời vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo
mà đối mặt với Hoàng Phủ Lâm.
"Cậu không thấy Vũ Lam rất tội
nghiệp sao ? Khi cô ấy đến đây trước cậu thì luôn ngóng trông , chờ đợi . Khi cậu đến rồi thì lại sai vặt cô ấy. Bắt cô ấy cực khổ vừa vác theo
một đống đồ để phục vụ cậu và Phương Khả Nhu , bắt cô ấy đi lên đi
xuống. Lãnh Phong , cậu muốn hành hạ Vũ Lam đến mức nào đây ? Cô ấy cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm , tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn là ph