
lại đến lễ cưới của Tiểu Đào và Hoàng Phủ Lâm. Trước đó Tiểu Đào cũng đã mang thai được một tuần .
Hiện tại cả bốn người đang đi du lịch ở Osaka...và hôm nay là ngày cuối
cùng họ ở lại.... "Bé Du , cẩn thận coi chừng ngã !" - Dư Vũ Lam chạy
vội theo sau , cô bé Đường Khả Du . Vừa dứt lời thì nó đã phịch xuống
thảm cỏ. Đau nhức mà khóc toáng lên "Oa...oa....aaaaaaa..." - Cô vội
chạy lại đỡ lấy , cưng chiều dỗ dành "Ngoan đừng khóc , ma mi thương ! "
"Sao vậy ? Tại sao bé Du lại khóc ?" - Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau . Dư Vũ Lam thở dài "Ngã rồi !"
"bé Du , ngoan đừng khóc ! Phải nghe lời , Cho bé Du kẹo nè !" - Cậu bé tên Hoàng Văn Trác chìa tay ra đưa mấy viên kẹo nhỏ cho Đường Khả Du.
Thấy thế , cô bé liền nín ngay , cầm lấy những viên kẹo híp mắt cười
"Cảm ơn Tiểu Văn !"
"Hả !? Sao em dỗ thì không nín , tiểu Văn
dỗ thì nín ngay...hừm..." - Dư Vũ Lam xụ mặt , kì lạ con bé Đường Khả Du này , mỗi lần khóc lóc hay giận dỗi thì chỉ cần Tiểu Văn lên tiếng thì
sẽ nín ngay.
"Haha...có lẽ bé Du có cảm tình với Tiểu Văn
rồi." - Đường Lãnh Phong bật cười ôm cô đứng lên. "Mami...mami đừng buồn . Còn có Daddy và Tiểu Minh yêu mami nhất !" - Đường Khả Minh ngồi trên tay anh nhướn người hôn lên má cô một cái , tươi cười lên tiếng. Dư Vũ
Lam bật cười "Phải rồi , có Tiểu Minh yêu mami mà !"
"Ứ....không chịu đâu ! Du Du cũng thương mami mà !" - Đường Khả Du phụng phịu , kéo váy cô , nhăn mặt nói. Dư Vũ Lam đưa tay bế cô bé lên "Mami
cũng thương bé Du."
"Tiểu Văn , lại đây nào." - Hoàng Phủ Lâm đưa tay ngoắc Hoàng Văn Trác lại. Cậu bé ngoan ngoãn chạy đến xà vào
lòng anh. Tiểu Đào nhoẻn miệng cười "Chuển bị xong hết rồi , đi thôi."
"Được !" - Đường Lãnh Phong nắm tay cô đi ra chiếc xe đậu ở ngoài cửa.
Dư Vũ Lam quay lại nhìn căn nhà , dù sao cô đã ở đây hai tháng , đi cũng có chút không nỡ. Đường Lãnh Phong vuốt tóc cô , ôn nhu cất tiếng "Bà
xã , đi thôi."
"Dư Vũ Lam mỉm cười , "Vâng !"
"Khoan đã." "Có chuyện gì sao ?" - Dư Vũ Lam ngẩn người , anh vốn định
cúi người hôn cô nhưng Dư Vũ Lam vội ngăn lại "Ưm...có con nít ở đây !"
"Có sao đâu , lấy tay che mắt chúng là được chứ gì !" - Anh tỉnh bơ nói , bàn tay to rộng che cặp mắt đang đăm nhìn anh còn cô thì che đôi mắt
trong trẻo của cô bé , đáp nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh. Rất dịu dàng
mà quyến luyến , dây dưa rất lâu với anh . Hai đứa bé bị ép chặt chính
giữa khó chịu la lên "Mami , chật quá !" Dư Vũ Lam giật mình buông anh
ra , lúng túng cất tiếng "A....xin lỗi bé Du !"
"Bé Du hư quá , Daddy đang hôn Mami đó ! Sao lại phá hoại không gian như thế !?"
-Đường Khả Minh đưa tay làm ám hiệu *suỵt* , Đường Khả Du nghe thấy liền gật đầu đưa tay bụm miệng lại .Nghe thấy câu nói của con trai khuôn mặt Dư Vũ Lam đỏ ửng , không biết nói làm sao . Đường Lãnh Phong bật cười
xoa đầu cậu "Giỏi lắm , Tiểu Minh."
"Anh đó , toàn dạy con
những điều linh tinh!" - Cô vờ trách hờn anh , đi vào xe. Anh cười tươi
"Anh chỉ dạy những điều cần thiết thôi !"
"Hừm...." Chiếc xe
BMW nhanh chóng rời khỏi căn biệt tự đi đến sân bay , máy bay dành riêng cho gia đình anh và Hoàng Phủ Lâm đã được chuẩn bị sẵn. Bước cẩn thận
lên , Dư Vũ Lam ngồi kế Đường Lãnh Phong , ôm lấy cặp song sinh kháu
khỉnh đầy tinh nghịch , đằng trước là vợ chồng Hoàng Phủ Lâm cùng cậu
con trai thông minh. Máy bay cũng cất cánh đưa họ rời khỏi Osaka về với
Đài Loan . Dư Vũ Lam dựa đầu vào vai anh , khi cô ngủ khóe miệng khẽ
đóng khẽ mở "Em yêu anh....ông xã....sau...này chúng ta....lại đến đây
nhé..." Đường Lãnh Phong mỉm cười , hôn lên môi cô . Cặp mắt to tròn của Đường Khả Du mở ra , liền thấy ám hiệu 'im lặng' của anh trai , khẽ gật đầu rồi híp mắt cười.....vì không muốn quấy phá Daddy và Mami nên hai
nhóc chỉ giả vờ ngủ ! Cứ ngoan ngoãn nằm trong tay daddy và mami trở về
Đài Loan...