
Hoàng Phủ Lâm thấy vậy vội chạy lại đỡ cô nhưng lại bị một bóng dáng cao lớn nhanh chân chạy lên đỡ cô trước đồng thời
cũng chụp lấy cánh tay đang định đánh Dư Vũ Lam.
"Ph...Phong !" - Phương Khả Nhu ngớ người .
"Cô làm loạn đủ chưa ?" - Âm thanh lạnh lẽo vang lên, Dư Vũ Lam không khỏi ngỡ ngàng khi thấy anh đột nhiên muốn bảo vệ cô.
"Tại sao ? Tại sao anh lại...."- Phương Khả Nhu tức giận định hét lên nhưng
cổ tay lại bị anh siết chặt khiến cho cô ả đau đớn không thể nói tiếp.
Đường Lãnh Phong hất tay cô ả ra , hời hợt nói "Đó là việc của tôi !" Sau đó bế cô đi vào trong.
"Oái...anh làm gì vậy ? Mau thả tôi xuống." - Dư Vũ Lam bất ngờ bị anh
bế lên hoảng sợ nói. Đường Lãnh Phong để mặc cô la hét thong thả bế cô
đi.
"Được rồi , mọi người vào nhà đi !" - Hoàng Phủ Lâm nhoẻn
miệng cười , ra lệnh cho tất cả mọi người đi vào , chỉ có Phương Khả Nhu là đang thất thần đứng sững người . Anh lắc đầu , vui vẻ đi vào trong.
Lí do anh vui như thế thì không ai biết được....
--- ------ ---
"Anh muốn làm gì hả ?" - Dư Vũ Lam ngồi trên giừơng , bặm môi nhìn anh.
"Em tự cho mình là có giá trị hơn Phương Khả Nhu sao ? Thật có bản
lĩnh." - Anh kéo chiếc ghế ngồi đối diện cô , nhếch miệng cười nhạt.
"Tôi tự biết đối với anh tôi không là gì." - Chợt ngưng lại...tự mình
nói ra câu nói kia khiến tim cô nghẹn lại , hít một hơi thật mạnh , cô
lại nói tiếp "Nhưng lúc đó...tôi phải nói vậy để bảo vệ chính mình. Dù
sao , anh cũng đâu cần phải quan tâm làm gì."
"Bảo vệ chính mình ? Vậy còn chân của em ?"
"Tôi...." - Cô ngập ngừng , mím môi nhìn xuống chân của chính mình .
"Thật không biết lượng sức mình !"
"Mặc kệ tôi !"
Đường Lãnh Phong nhìn cô , thật sự anh cũng không biết mình đang làm gì . Đột nhiên lại quan tâm cô như vậy . Chắc là anh chỉ đang tội nghiệp
cô thôi.
"Ưm..." - Dư Vũ Lam ngáp nhẹ một cái , cô thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Anh đứng dậy bước lên giừơng , kéo cô nằm xuống. Dư Vũ Lam giật mình , vội đẩy anh ra "Anh...anh..."
"Nếu mệt em cứ ngủ." - Đường Lãnh Phong nhắm mắt lại , vòng tay chắc
chắn ôm trọn cô vào lòng. Hai người lúc này chỉ cách nhau mỗi lớp áo. Dư Vũ Lam dùng sức đẩy anh ra nhưng toàn bất lực , thân hình anh to lớn
vốn không cách nào để lay chuyển , cô đành phải lặng im , mặc cho anh
ôm. Nghĩ kỹ lại , anh đã cứu cô rất nhiều lần , dù là vô tình hay cố ý , những hành động ấy cũng đã khiến cô càng thêm yêu anh hơn.
"Cảm ơn anh !" - Dư Vũ Lam khẽ nói , cô vẫn chưa nói câu cảm ơn với anh. Thấy anh đã ngủ say cô mới mở miệng nói. Đôi mắt từ từ nhắm lại . Ngay
lúc này cô có thể cảm nhận được hương thơm nhẹ dịu mùi hổ phách từ anh . Hơi thở như trung hòa với nhau trong không trung .
________________________
Nếu đây là một giấc mơ thì em cầu mong giấc mơ này sẽ không biến thành ác mộng...
--- ------
"Dư Vũ Lam....tao nhất định sẽ không tha cho mày. Tao sẽ bắt mày phải
trả giá....nhất định...!" - Phương Khả Nhu rít lên từng tiếng . Bàn tay
siết chặt thành quả đấm...
Gần trưa khi mọi người đã ra ngoài đi chơi , Dư Vũ Lam mới mơ màng tỉnh giấc , cô nhìn xung quanh , có lẽ anh đã
đi ra ngoài rồi. . Bước vào trong phòng tắm , cô rửa mặt sạch sẽ rồi
thay bộ đồ mới.
Một ngày giữa trưa mùa thu , tán lá phong
ngoài vườn khu nhà nghỉ đều đã đổi màu , theo cơn gió từng chiếc lá khẽ
rơi xuống đất. Dư Vũ Lam nhặt một chiếc lá lên , cô giơ cao lên bầu trời , nhoẻn miệng cười. Cô thích nhất là mùa thu và cũng rất yêu thích lá
phong. Cô tự hỏi đến bao giờ Đường Lãnh Phong mới yêu cô !?
"Cô là khách du lịch ở đây sao ?" - Chợt , một tiếng nói lạ lẫm phát ra , Dư Vũ Lam theo phản xạ quay đầu lại nhìn. Người đàn ông kia lại nói
tiếp "Xin chào , tôi là Vương Trấn !"
"Xin chào !" - Dư Vũ Lam chỉ trả lời ngắn gọn , rồi định quaay đi nhưng người kia lại có ý níu
lại "Tôi có thể biết tên cô được không ?"
"Tôi nghĩ , không
nên !" - Cô nhàn nhã trả lời một cách rất e dè , và không muốn nói
chuyện . Vương Trấn nhíu mày , cô là người đầu tiên dám cự tuyệt anh.
Anh nhếch miệng cười "Tôi cũng là khách du lịch ở gần đây . Chẳng phải
chúng ta nên làm quen sao ?"
Mày đẹp nhíu mày , anh thật là
dai quá đi. Chẳng phải cô đã cố tình không muốn nói chuyện với anh rồi
sao. Cô thở dài "Tôi là....Dư Vũ Lam!"
"Ồ...tên nghe rất hay lại đẹp giống như cô vậy !"
"Anh đang tán tỉnh tôi sao ?"
Nghe câu nói của cô , Vương Trấn bật cười , cô rốt cuộc là loại người gì đây ? Sao có thể thẳng thắn như thế. Anh đưa tay nâng cằm cô lên , híp mắt
cất tiếng "Em là người của Đường Lãnh Phong phải không ? Nếu vậy thì tôi nghĩ chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau thôi."
Dư Vũ Lam đẩy tay anh ra , lườm Vương Trấn một cái "Tôi thực không muốn gặp lại anh !"
Sau đó bỏ đi , Vương Trấn nhìn theo bóng lưng của cô . Dư Vũ Lam là
người con gái cá tính mạnh mẽ và lạnh lùng nhất mà anh từng gặp . Tuy
không xinh đẹp tuyệt trần nhưng cô lại có sức hấp dẫn riêng biệt. Chúng
ta nhất định sẽ gặp nhau sớm thôi ! - Trong lòng Vương Trấn thầm
nghĩ....
Từ trên cao , Đường Lãnh Phong nhìn xuyên qua cánh cửa sổ .
Anh nhìn thấy r