
n bất an tùy thời rơi xuống.
Tình yêu của quá khứ khiến cô đối với tình yêu không có nắm chắc và tin tưởng, hơn nữa lần này cô
phải lòng, là một người sâu không lường được như thế. Cô hạnh phúc, cũng lo lắng, sợ hạnh phúc này sẽ kết thúc đột ngột.
"Người nhà em sẽ không đồng ý cho em sống chung với anh..." Cô ngập ngừng, thực ra là vì mình tìm một lý do có chừng có mực đối với một phần tình cảm này.
Cô đã phải lòng anh, nhưng cô không muốn quá tận lực để trở thành người
nào đó của anh, bởi vì biết được quá khứ của anh, nghe anh dốc bầu tâm
sự, cho nên ở dưới tiền đề như vậy, cô biết mình có thể cho anh cái gì.
Quan tâm là mỗi người đều có thể cho, chiếu cố cũng là mỗi một người đều có
thể cho, nhưng cô không phải là cô gái thời thượng bên cạnh anh, con gái ông chủ có điều kiện ưu đãi và thực lực đáng kể như vậy, dành cho anh
những giúp đỡ và hỗ trợ.
Dè dặt cẩn trọng để cho mình duy trì ở
một vị trí dừng cương trước bờ vực, thực sự muốn đưa vào một tình yêu
chân thành và ấm áp, lại kiềm chế để cho mình lui về phía sau, ngoại trừ cảm thấy mình không có năng lực giúp đỡ anh, cũng thiết thiết thực thực là vì cô thực sự không thể thua, cho nên cô tình nguyện không muốn yêu, cũng không muốn để cho chân tâm mình bị thương.
Đoạn Minh phản
bội làm tổn thương cô, nếu như không có Doãn Trạch Vũ, có lẽ cô sẽ đau
lòng chết mất, bề ngoài xem ra cô không có kiên cường như thế, may mà có Doãn Trạch Vũ, với sự che chở cùng chu đáo của anh, kéo cô ra một cuộc
tình gió bão như thế. Một người lạnh lùng như vậy, có tình cảm tinh tế
như vậy, là cô thấy không rõ, đọc không ra, nhưng cô đắm chìm ở trong
đó, cũng rất dễ dàng vượt qua một cuộc tổn thương.
Bởi vì cảm
nhận được anh khác thường làm cho người khác đặc biệt cưng chiều, cô cảm thấy nảy sinh mến mộ với anh là bình thường, giao mình cho anh cũng là
rất cam tâm tình nguyện, chẳng qua là, thế giới này quy định cứng nhắc
quá nhiều, từ đầu tới cuối cô không cách nào thoát khỏi những giam cầm
này.
Xe dừng ở trước cửa nhà, người nhà đã mở rộng cửa chính rồi, dưới ánh đèn màu cam, cảm nhận được một sự ấm áp của gia đình, lan tran ở trong lồng ngực của cô, cô nhìn anh, khát khao anh là người nhà của
cô.
Như vậy cũng không cần phải lo lắng sẽ mất đi rồi.... Trong lòng cô ngây thơ nghĩ tới, trên mặt có một nụ cười thương tiếc.
"Đừng lo lắng, chuyện này giao cho anh." Anh thương xót nụ cười thương tiếc của cô, lại không biết cô tâm sự nặng nề.
"Cái này... Không đúng không đúng!" Cô vội vàng xua tay, nếu như anh ở trước mặt cha mẹ nói một số lời nói không hợp quy tắc, chờ đến ở cuộc họp gia đình cô sẽ bị giáo huấn rồi.
"Thế nào? Không muốn ở cùng với
anh?" Anh đột nhiên kéo cô từ chỗ ngồi ghế trước đến trước mặt, nói
chuyện kèm với luồng hơi nóng rực phất qua mặt cô, nếu như tư thế mờ ám
này bị người nhà nhìn thấy, thì cô không xong rồi.
"Không phải... Em... Ý của em là... Chúng ta..." Cô nói năng lộn xộn, dáng vẻ lắp ba
lắp bắp, ở trong mắt của anh xem ra thật là quá ngu ngốc, làm cho anh
nhịn không được tức cười cười một tiếng.
"Xuống xe vào nhà thôi." Anh xuống xe cũng lấy ra tất cả quà biếu.
Cùng với một tiếng "Con đã trở về" Đường Gia Nghê đi vào nhà, thay dép, cũng đưa cho Doãn Trạch Vũ một đôi, cô tùy tiện đi vào trong nhà. Bóng dáng cao lớn của
Doãn Trạch Vũ, xuất hiện ở trong phòng khách mặc dù cũng không rộng rãi
nhưng là rất ấm áp và sạch sẽ, túi quà biếu trong tay đều được để một
bên trên sofa.
Anh tự hỏi sao người ở trong nhà này đều không thấy bóng dáng.
"Lộp cộp lộp cộp" Chân đạp xuống sàn gỗ phát ra âm thanh, ở phía sau lưng
Đường Gia Nghê một đại gia đình người bắt đầu tuôn ra đi vào phòng
khách, tiếng cười nói liền tề tụ cả phòng.
"Doãn tiên sinh, hóa
ra mấy tháng trước Nghê Nghê là đến nhà cậu để giúp việc chăm sóc, thế
hiện tại thân thể đã bình phục chưa?" Ông Đường nhìn Doãn Trạch Vũ tuấn
tú lịch sự trước mắt, cử chỉ bất phàm, ông cũng là tùy tiện thay đổi tác phong ngày thường, trở nên rất có uy nghiêm của bậc gia trưởng.
"Bởi vì Gia Nghê chăm sóc, hồi phục rất nhanh, cám ơn bác trai quan tâm." Doãn Trạch Vũ khách sáo nói.
"Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, phòng ăn có chút ngột ngạt, mọi người đến sân
nhỏ ăn cơm." Má Đường xoa xoa tay, tỏ ra có chút khẩn trương, bởi vì từ
phòng bép nhìn ra ngoài cửa sổ, vị khách mời này của nhà bà lái xe thể
thao thật sự quá phong cách rồi.
"Lúc em còn nhỏ thích nhất chính là ăn cơm ở sân nhỏ, có cảm giác của một bữa ăn lớn." Đường Gia Nghê
vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Doãn Trạch Vũ ở bên cạnh.
Mấy cây
xoài trong sân nhỏ cũng đã kết vô số quả, trong gió đêm có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào, nếu không chú ý đỉnh đầu cũng có thể đụng phải
nhánh xoài vàng óng đè xuống.
Một chiếc bàn đu dây dựng bên dưới gốc cây xoài, lặng lẽ ở nơi đó cho thấy tuổi thơ của Đường Gia Nghê tràn đầy hạnh phúc.
Vây quanh một cái bàn tròn, một nhà già trẻ hưởng thụ hạnh phúc gia đình,
tiếng cười nói reo hò, khiến cho Doãn Trạch Vũ luôn luôn có thói
quen được một mình, đối với cuộc sống gia đ