
hịu khổ, con không về, mẹ cũng không vui nha!" Má Đường ở đầu
bên kia giả bộ tức giận, "Huống hồ mẹ gọi điện thoại cho y tá trưởng của con, cô ấy nói con tan ca từ lâu rồi, con đã chạy đi đâu?"
Tiếng la hét của má Đường, Doãn Trạch Vũ đều đã nghe được.
"Mẹ, xin lỗi, con..." Đường Gia Nghê có chút lúng túng nhìn Doãn Trạch Vũ
một cái, tiếp xúc đến anh đang nhìn vào mắt cô, cô đỏ mặt, mặc dù có mối quan hệ thân mật với anh, nhưng vẫn không thể nào triệt tiêu phần trần
trụi tương đối ngượng ngùng này.
"Về nhà..." Doãn Trạch Vũ nhìn
biểu hiện tiến thoái lưỡng nan của cô, nhịn không được cười trộm, sau đó nhẹ nhàng mà lại gần cô thổi hơi ở bên tai của cô.
"Nghê Nghê,
hình như mẹ nghe được bên cạnh con có tiếng con trai nha!" Má Đường ở
đầu bên kia điện thoại hưng phấn giống như là phát hiện ra bí mật lớn
vậy.
"Không... Không có!" Đường Gia Nghê không biết giải thích
thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói dóc, giữ im lặng, để tránh bái quái(*) nhất, mẹ quan tâm nhất chính là truy tìm nguồn gốc chung thân
đại sự của con gái.
(*) Bát quái: nôm na là suy đoán lung tung, đoán mò.
"Rõ ràng mẹ có nghe được, có phải là Đoạn Minh hay không? Để cho cậu ta tiếp điện thoại một chút."
Đôi mắt của Doãn Trạch Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lùng, hóa ra người nhà
cô đều biết đến bạn trai cũ bắt cá hai tay của cô, mà bản thân anh cũng
không phải là bạn trai danh chính ngôn thuận, phải biết rằng, anh chính
là chân chân thực thực có được cô!
Anh chộp lấy di động của Đường Gia Nghê, "Bác gái, chào bác."
Rõ Ràng giọng nói khác với Đoạn Minh, khiến Má Đường ở đầu bên kia nhất thời phản ứng không kịp.
"Cậu là..." Má Đường không hiểu ra sao.
"Cháu là bạn trai của Gia Nghê, còn Đoạn Minh đã trở thành chuyện quá khứ
rồi, chờ một chút cháu sẽ cùng Gia Nghê đến nhà thăm hỏi, hy vọng sẽ
không quấy rầy đến mọi người."
"Điểm này..." Má Đường sững sờ lẩm bẩm, sau đó không hề gì nói: "Được rồi, vậy chúng tôi liền chuẩn bị một chút, hoan nghênh cậu tới."
Cúp điện thoại di động, Doãn Trạch
Vũ nhẹ nhàng ôm Đường Gia Nghê vào trong lòng, sau đó một tia ưu thương
đánh úp tới trong lòng anh.
"Anh thực sự định đi... đến nhà của em sao?" Đường Gia Nghê nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ." Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng mà mơn trớn mặt cô, vuốt ve.
"Nhưng mà không phải anh nói mối quan hệ của anh với em phải giữ bí mật sao?"
Đường Gia Nghê ngước mặt lên, trong mắt đầy nghi ngờ.
"Trước đây
anh là nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, nhưng đối với em anh làm không
được, anh hận không thể nói cho toàn thế giới rằng anh yêu em! Gia Nghê, tình yêu của chúng ta, nhất định không có thuận lợi như vậy, có thể có
trở ngại, có thể có nguy hiểm, em... bằng lòng cùng anh cùng nhau đối
mặt không?" Anh để cho cô đối mặt với anh, siết chặt bàn tay cô.
"Em không sợ, em bằng lòng." Vẻ mặt của cô nghiêm túc, sau đó nở một nụ cười vô cùng xán lạn với anh.
"Mặc quần áo tử tế, chúng ta xuất phát đi đến nhà của em!" Anh gần như bị si mê bởi nụ cười ấm áp của cô, nhưng anh lại nóng lòng muốn tìm hiểu thêm về thế giới của cô hơn.
Doãn Trạch Vũ ăn mặc rất tùy tiện, một
T-shirt cổ chữ V thêm một cái quần jeans, phối hợp với một cặp mắt kính, anh hoàn toàn có thể ẩn mình rất khá, cho nên cho dù vào ban đêm, khứu
giác của các tay săn ảnh thương nghiệp rất nhạy cảm cũng không thể theo
dõi anh được.
Từ gara anh lái chiếc xe thể thao màu bạc chạy băng băng, Đường Gia Nghê cũng ngồi vào chỗ ngồi ghế trước, không có vệ sĩ,
không có tài xế, hai người bí mật đi ra ngoài như thế, đây là lần đầu
tiên.
Đèn đường ngoài cửa sổ xe nhanh chóng trượt về phía sau,
Doãn Trạch Vũ rất bình tĩnh lái xe, anh gặp qua vô số trùm buôn bán,
công ty lão tổng, nhưng chính là chưa từng gặp qua gia trưởng, anh phải
suy nghĩ rõ ràng, nên làm thế nào không mất đúng mực, có thể giành được
tín nhiệm cùng yêu mến của người nhà cô.
Đường Gia Nghê cũng là
lo sợ bất an, bởi vì cùng anh đã xảy ra mối quan hệ thân mật nhất, đây
là người nhà luôn luôn không tán dương, từ bé người nhà đã răn đe con
gái nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, hơn nữa cô đối với tương lai của nhau, thực sự không có nắm chắc nhiều, cho nên dẫn anh về nhà, cô thực
sự không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý gì.
Nhưng cô biết lo lắng
là hơi dư thừa, cô chỉ có thể để cho mọi thứ có một cái bắt đầu tốt, về
phần sau này, không có ở trong lòng bàn tay của cô, chỉ có thể tùy
duyên.
"Đó... đó chỉ là bữa cơm thông thường, hy vọng anh đừng để ý..." Cô nhìn anh, mười ngón tay đan xen nhau, bộ dáng có chút luống
cuống.
"Ăn qua thức ăn em làm, hậu sinh khả úy, tin rằng tài nấu
nướng của bác gái cũng sẽ rất tốt, mới có thể đào tạo ra tiểu đồ đệ này
như em." Anh tỏ vẻ không bận tâm.
"Đúng nha! Anh đã ăn qua thức ăn em làm." Cô mỉm cười.
"Vậy đến nhà của em, có gây cho anh ảnh hưởng không tốt hay không?" Cô đã
từng thấy có người gây bất lợi cho anh, cũng biết anh bị thương cũng
không phải là ngoài ý muốn, nguy hiểm rình rập xung quanh anh, cô không
muốn anh vì cô đặt mình vào trong nguy hiểm.
"Vì công việc đã rất lâ