
g người khác cũng hét, “Đại giao bôi! Đại giao bôi! Đại giao bôi!”.
Nở một nụ cười quyến rũ, Thẩm Tiên Phi tiến lại gần, sâu thẩm trong đáy mắt loé lên một cảm xúc khó phát hiện, anh nói: “Đắc tội rồi”. Nói xong anh ôm Tang Du vào lòng mà không hề báo trước, cánh tay phải cầm ly rượu nhẹ nhàng vòng qua phần cổ thanh tú xinh đẹp của cô, dừng lại đợi người phụ nữ trong lòng cũng nâng ly theo tư thế đó.
Cơ thể Tang Du cứng đờ, cô hoàn toàn không ngờ ở nơi đông người như thế này mà Thẩm Tiên Phi lại thẳng thắn đến thế.
Áp sát vào lồng ngực phập phồng của anh, cảm nhận được sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể, mỗi cử chỉ của anh đều đơn giản, tự tin, đầy hấp dẫn nhưng không kém phần nhã nhặn, Tang Du chỉ thấy tim mình đập rất nhanh.
“Mau uống đi!”, các vị khách bắt đầu thúc giục.
“Nếu cô không muốn bị tôi ôm thế này mãi thì nâng ly đi”, Thẩm Tiên Phi ghé sát tai cô thì thầm.
Mùi nam tính phảng phất bên tai, cánh tay phải nâng ly rượu của Tang Du bắt đầu run rẩy.
“Uống đi! Uống đi! Uống nhanh đi!”
Nghe mọi người hối thúc, nở nụ cười xinh đẹp, Tang Du nâng ly, đưa lên môi.
Cuối cùng đã cảm nhận được động tác của cô gái trong lòng mình, Thẩm Tiên Phi uống cạn ly rượu.
Uống xong, Thẩm Tiên Phi vẫn chưa chịu buông tay, Tang Du nghiến răng nói nhỏ: “Anh buông tay ra được rồi đấy”.
Cười cười, Thẩm Tiên Phi buông Tang Du ra, lùi xuống hai bước một cách tự nhiên.
Mọi người đều vỗ tay hoan hô, thậm chí có người còn đùa rằng: “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hay là phát triển đi”, họ sẽ đợi đến lúc uống rượu mừng, xem cảnh giao bôi thật sự.
Nụ cười nhạt nở trên gương mặt, Tang Du hơi ngước lên, thực ra trong lòng đã hỏi thăm hết lượt mười tám đời tổ tông của đám lưu manh kia rồi.
Uống xong ly rượu giao bôi, Thẩm Tiên Phi uống thay Tang Du như lẽ đương nhiên, dù đám người kia nói gì, anh vẫn không quan tâm, hoàn toàn làm theo ý họ. Sau mấy lượt, anh cảm giác dạ dày như có lửa thiêu đốt nhưng vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, quyến rũ. Uống xong ly rượu cuối cùng, anh chậm rãi ngồi xuống cạnh Tang Du, cau mày, tự nhiên cầm ly rượu không của Tang Du lên và rót sữa chua vào, uống hết.
Ngạc nhiên nhìn Thẩm Tiên Phi sắc mặt đỏ hồng, Tang Du nuốt câu định nói vào miệng, anh đang đưa tay giữ trán, nhắm mắt, hàng lông mi nhíu lại. Chỉ mấy giây, anh bỗng quay sang nhìn cô, đôi mắt đỏ vằn tia máu, khóe môi lại nở nụ cười ý nhị, sâu xa.
Nhìn ánh mắt mờ ám đó, Tang Du bỗng thất thần rồi phản ứng lại ngay, cô ho khẽ rồi quay mặt đi nơi khác.
Cuối cùng tiệc tan, người nào người nấy lôi lôi kéo kéo nhau ra về.
Tang Du đang định đi thì một vị tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện chặn đường cô: “Tổng giám đốc Tang sao vội về thế? Phó tổng Thẩm vì uống rượu thay cô mà giờ nằm bò trên bàn rồi, cô không thể bỏ mặt cậu ta như thế được. Chủ tịch Hoàng, ngài nói xem có phải vậy không?”.
Tối nay Hoàng Kiến Quốc cũng uống hơi nhiều nên loạng choạng kéo Tang Du nói: “Bé con, chú giao tên Thẩm lại cho con, con … phụ trách đưa cậu ta về nhà an toàn cho chú”.
Tang Du đang định từ chối thì Hoàng Hữu Tuyền lao lên: “Chị Tiểu Du, nể tình phó tổng Thẩm bọn em đã giúp chị uống rượu, chị nhất định phải đưa anh ấy về, giao anh ấy cho chị đấy. Em phải xem chủ tịch Nguỵ, chủ tịch Giang thế nào rồi, đêm nay đúng là loạn quá”.
Nói xong, Hoàng Hữu Tuyền vội đến dìu Giang Hoài Thâm và mấy người kia.
Lúc đó, cấp dưới của Dương Chính Khôn là Tiểu Trương đến gần nói: “Tổng giám đốc Tang, giám đốc Dương và Tiểu Viên đều uống nhiều, tôi đưa họ về trước”.
Tang Du gật đầu, đang định nói thì Viên Nhuận Chi nồng nặc mùi rượu đã chồm đến.
“Chị à, em nói nhé, hôm nay em đã dẹp sãch cái đám hợm hĩnh của công ty GD rồi, còn đánh cho cái tên Liệt Dương kia một trận ở lối vào nhà vệ sinh, hắn ta không dám nói ‘không’ nữa”, Viên Nhuận Chi nấc một cái, sau đó cười híp mắt, thì thào vào tai Tang Du, “Chị à, đi đường cẩn thận nhé, đừng ăn thịt học trưởng đó. He he he…”
Viên Nhuận Chi cười ngô nghê, ôm Tang Du hôn một cái rồi lảo đảo trên đôi giày cao gót, bỏ đi.
“Tổng giám đốc Tang, vậy chúng tôi đi trước, chị đi đường cẩn thận”.
“Ừ, sáng mai mọi người đến công ty muộn một chút”.
Tiểu Trương gật đầu rồi cùng một đồng nghiệp khác dìu Dương Chính Khôn đi.
Day day huyệt thái dương, Tang Du không biết tối nay là may mắn hay xui xẻo, quay lại nhìn người đàn ông đang nằm bò trên bàn, hai người của Hoàng Đình đang định xốc anh dậy.
Cô nhắm nghiền mắt, nếu biết sớm hôm nay thế này thì cứ để cô uống chết cho rồi.
Hai nhân viên Hoàng Đình dìu Thẩm Tiên Phi đến trước mặt Tang Du, vừa định lên tiếng thì cô đã nói: “Đừng nói gì hết, theo tôi’. Thẩm Tiên Phi bị đẩy xuống ghế sau xe, đưa tay tháo cà vạt, lông mày nhíu chặt, anh nhắm nghiền mắt vẻ rất khó chịu.
Tang Du ngồi ở ghế phụ, bực bội nói: “Nếu anh muốn nôn thì nôn xong hẵng lên xe, anh mà dám nôn trên xe tôi, tôi sẽ ném thẳng anh xuống Trường Giang”.
Mãi cũng không thấy anh đáp lại, lão Ngô cười nhìn Tang Du hỏi: “Tiểu thư, đi đâu?”.
Gân trên trán như sắp vọt ra, Tang Du nghiến răng: “Hoa viên Minh Hồ Kim Sắc”.
Chiếc xe từ