Disneyland 1972 Love the old s
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324703

Bình chọn: 7.00/10/470 lượt.

này cô chỉ biết im lặng đứng bên cạnh anh, không biết phải nói gì.

Thực sự không biết nên nói điều gì, cô cúi xuống, nhìn thấy bàn tay đang bám trên lan can của anh, những ngón tay nắm rất chặt, những chiếc cúc áo

màu bạc phản chiếu ánh sáng lấp lóa.

Cô nghĩ anh không cần phải lừa cô vào lúc này, sau đó thầm thở dài một tiếng, đây mới đúng là thay da đổi thịt!

“Mẹ tôi cũng lợi hại lắm, bà có thể đánh nhau với người ta, rút thắt lưng

da vụt tôi, lúc nghèo đói nhất còn gạt tôi bà đã ăn cơm rồi, bụng chịu

đói nhìn tôi ăn hết sạch cơm canh trên bàn. Tiết kiệm nhất cũng là bà,

ngay cả xe bus cũng không nỡ ngồi, vì đi lấy bưu kiện người ta mang tới

mà bà đã đi bộ từ thành đông tới thành tây”.

Nghe tới đây Đổng Tri Vy đột nhiên ngước mắt nhìn lên trên.

Chắc chắn anh buồn lắm nên mới nói những lời này với cô.

Gương mặt nghiêng của anh nhạt nhòa trong bóng đêm, cô luôn sợ anh nhưng thấy anh buồn rầu thế này cô không nỡ nhẫn tâm.

Cô nói: “Y học bây giờ tiên tiến lắm, bệnh gì cũng có phương pháp chữa trị, anh đừng quá lo lắng”.

Anh quay sang nhìn cô: “Cô hiểu nhầm rồi, mẹ tôi không bị bệnh, bà chỉ bị shock thôi”.

Cô không kịp nhìn đi chỗ khác nên nhìn thẳng vào mắt anh, anh thực sự là

một người đàn ông đẹp trai, nhưng bây giờ đôi mắt ấy lạnh lùng tới mức

khiến cô run rẩy.

Anh cảm nhận được điều ấy nên cụp mắt xuống rồi thuận tay dập luôn điếu thuốc, lúc lên tiếng giọng nói cũng đã thiếu đi vài thứ.

“Bác Trần đang trên đường tới đây, đợi lát nữa tôi bảo bác đưa cô về”.

“Không cần làm phiền bác Trần đâu, tôi tự về được”. Cô đáp.

Anh đã đi vào trong, lướt qua vai cô không ngoái đầu lại.

Cô đi theo sau, nhìn thấy anh đứng trước phòng bệnh nhưng không vào mà

ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài trong hành lang. Ánh đèn trắng của hành lang bệnh viện chiếu trên người anh, anh trầm ngâm, những ngón tay khẽ cọ

nhẹ lên chiếc bật lửa màu bạc, dường như đã quên sự tồn tại của cô.

Thang máy ở bên tay trái Đổng Tri Vy, trong đầu cô ngổn ngang bao suy nghĩ:

Bây giờ không phải giờ làm, chỉ có cô và sếp ở trong bệnh viện sẽ khiến

người ta dị nghị, làm người công tư phải phân minh, đây là việc nhà của

sếp, tâm trạng của anh đang không tốt, nếu tiếp tục ở lại đây cũng không biết sẽ thế nào…

Cô nghĩ vậy rồi tiến một bước về phía thang máy,

Viên Cảnh Thụy không ngẩng đầu lên, cũng không nói gì. Cô cảm thấy anh

ngầm đồng ý để cô ra về. Hay quá, cô có thể về nhà rồi, bố mẹ vẫn đang

đợi cô, cô mệt lắm rồi, muốn nằm trên chiếc giường của mình thả lỏng cơ

thể. Huống hồ với tình hình hiện nay sáng mai cô phải tới công ty sớm để hủy bỏ lịch trình của Viên Cảnh Thụy hoặc sắp xếp lại, phải đối mặt với bao nhiêu người, giải thích bao nhiêu chuyện, lại không thể kể tình

hình thực sự, chỉ nghĩ cũng đã biết mai sẽ là một ngày vất vả.

Nhưng cô nghe thấy tiếng mình hỏi anh: “Tổng giám đốc Viên, anh ăn cơm chưa? Cần tôi mua gì lên không?”.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy biểu cảm kinh ngạc hiện lên trên mặt Đổng Tri

Vy, không phải ngạc nhiên về anh mà cô ngạc nhiên về chính mình, hai mắt cô mở to, sinh động hơn ngày thường rất nhiều.

Lúc Đổng Tri Vy bưng

bát cháo gà về bệnh viện cô còn không thể tin được những lời mình đã

nói. Cô đã gọi điện về nhà, sợ bố mẹ lo lắng nên cô nói hôm nay tăng ca, mẹ cô thở dài: “Lúc nào cũng tăng ca, ở nhà đã nấu canh đậu đỏ, còn

định đợi con về cùng ăn rồi mới ngủ”.

Cô cảm thấy hối hận nhưng suy cho cùng vẫn là phục vụ sếp nên không coi là nói dối được.

Viên Cảnh Thụy vẫn đứng ngoài phòng bệnh, bác Trần đã tới và đang đứng cúi

đầu nói chuyện bên cạnh anh. Nghe thấy tiếng bước chân bác liền ngẩng

đầu lên ngay, thấy cô tay bưng bát cháo gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Đổng Tri Vy cảm thấy xấu hổ như mình đã làm sai việc gì đó, cửa phòng bệnh

sáng đèn bật mở, bác sĩ bước ra nói với Viên Cảnh Thụy:

“Xong rồi, bệnh nhân đã tỉnh”.

Anh lập tức bước ngay vào trong, đến cửa đột nhiên quay đầu lại, dường như

anh đã nhớ ra còn một người là Tri Vy đứng đó, anh nói:

“Cô cũng vào đi”.

Đổng Tri Vy đứng sững ngay tại chỗ, phản đối trong im lặng, nhưng anh kiên

trì nhìn cô, đôi mắt đen láy như muốn nói không được từ chối, bỗng chốc

cô nhớ lại tài khoản lương của mình liền nhúc nhích ngay.

Đổng Tri Vy thở dài, không có điều gì lợi hại hơn sự uy hiếp của sếp, đặc biệt là khi cô cần công việc này.

Viên Cảnh Thụy dẫn cô vào phòng bệnh, bà Viên đã tỉnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu con trai, miệng khẽ mở.

Anh bước tới cạnh bà một lát rồi mới lên tiếng: “Mẹ”.

Bà Viên lập tức thử ngồi dậy: “Đừng nghe họ dọa con, mẹ không sao đâu”.

Viên Cảnh Thụy bước lên ấn bà nằm xuống, bà quay sang nhìn Đổng Tri Vy đang

bưng bát cháo đứng cạnh con trai mình, liền giữ lại những lời định nói,

sự ngạc nhiên và chờ đợi hiện rõ trên mặt: “Đây là?”.

“Cô ấy là Đổng Tri Vy, Tri Vy đây là mẹ tôi”.

Anh gọi cô là Tri Vy! Ba chữ “thư ký Đổng” thường ngày đi đâu mất rồi?

Đổng Tri Vy lập tức quay sang nhìn anh, người cô sững lại, trong nháy mắt cô đã hiểu ý của Viên Cảnh Thụy, nhưng cô không dám tin, trong lòng cảm

thấy vô