Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324841

Bình chọn: 9.5.00/10/484 lượt.

cùng hối hận vì đã theo anh tới bệnh viện.

Thế nào là tự tìm đường chết, nói cô chứ đâu.

Viên Cảnh Thụy cũng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, bên tai vang lên tiếng nói

của người lớn tuổi: “Tên Tri Vy à? Cái tên nghe hay quá”.

Giọng nói ấy khiến cô quay mặt sang mỉm cười với bà.

“Cháu chào bác”. Nói xong mới nhớ ra tay mình vẫn bưng bát cháo, cô đưa lên

phía trước: “Cháu mới xuống dưới mua cháo, bác ngủ lâu như thế chắc cũng đói rồi, bác muốn ăn một chút không ạ?”.

Bà Viên lập tức phấn khởi

hẳn, hai tay đưa ra đón lấy bát cháo, còn khen ngợi cô trước mặt con

trai: “Cô bé này thật có tấm lòng”.

Viên Cảnh Thụy mỉm cười rồi nói với Đổng Tri Vy: “Không phải em định mua cho tôi sao?”.

Bà Viên nghe xong liền mỉm cười, ánh mắt bà vô cùng hiền từ khiến Đổng Tri Vy lúng túng không biết phải làm thế nào.

Cũng may bác Trần gõ cửa bước vào, thấy cảnh tượng trong phòng bệnh bác nhìn Viên Cảnh Thụy muốn nói gì nhưng lại thôi.

Bà Viên nhìn anh và nói: “Muộn thế này rồi đừng để Tri Vy ở đây nữa, con mau kêu bác Trần đưa nó về đi”.

Viên Cảnh Thụy gật đầu, Đổng Tri Vy thì không còn mong muốn gì hơn là rời

khỏi đây, sau khi chào tạm biệt cô đi cùng bác Trần ra ngoài, đến cửa

còn nghe thấy giọng bà Viên dặn với theo: “Lần sau tới nhà bác chơi nhé, nhớ nhé Tri Vy”.

Cô miễn cưỡng gật đầu nhìn hai mẹ con họ, Viên Cảnh Thụy đứng ở cạnh giường, tay đặt lên vai mẹ, khẽ gật đầu với cô.

Cô nuốt nước bọt rồi đáp: “Vâng ạ”.

Suốt dọc đường Đổng Tri Vy gục đầu dựa vào cửa kính, bác Trần cũng không nói gì, cho tới khi về nhà bác liền xuống xe mở cửa cho cô và nói: “Cô Đổng vất vả rồi”.

Đổng Tri Vy thở dài đáp: “Đáng đời thôi, cháu là một con ngốc”.

4

Sau khi Đổng Tri Vy ra về, trong phòng bệnh chỉ còn hai mẹ con bà Viên.

Bà Viên đặt bát cháo mới ăn một miếng sang bên cạnh, ngẫm nghĩ một lát rồi cầm tay con trai, nói: “Con đều biết rồi à?”.

Viên Cảnh Thụy chau mày lắc đầu.

“Mẹ cũng không nói quá nhiều với hai viên cảnh sát. Mấy tên đó nhằm vào

con, nói những gì đã lấy của người ta thì sớm muộn cũng phải trả lại, họ còn nói lần sau sẽ tới tìm con”. Bà càng nói càng nắm tay con trai chặt hơn: “Có phải là người nhà họ Trương không? Có phải không?”.

Ánh mắt anh trầm lại: “Việc này trong lòng con hiểu rõ”.

Mỗi một nếp nhăn trên trán bà Viên đều hiện rõ sự lo lắng: “Một bà già như

mẹ còn sợ cái gì chứ? Người ta đến là nhằm vào con, người mẹ lo lắng là

con, người ta đến tìm con!”.

Viên Cảnh Thụy cười nhạt một tiếng đáp: “Con còn sợ họ không tới tìm con!”.

Bà Viên lặng người nhìn con trai, ngay cả lúc bị bắt trói cũng không có cảm giác sợ hãi dữ dội đang dồn lên như lúc này.

Làm thế nào bây giờ? Mấy năm nay không phải bà không biết rõ con trai mình

sống cuộc sống như thế nào, làm ăn buôn bán từ sớm, không khác sống

trong giang hồ là bao, nơi đâu cũng là cảnh tàn sát khốc liệt, nhưng lần này khác, bà cảm thấy sợ hãi, sợ hãi con trai mình sẽ bị tổn hại.

Đây là con trai bà, là người thân duy nhất trên đời của bà, những lời nói

của mấy tên đó vẫn còn văng vẳng bên tai, hai mẹ con đâu có nợ nần gì

nhà họ Trương vậy mà chuyện đã qua mấy năm rồi họ vẫn như âm hồn không

tan sao? Bà già rồi, con trai bà cũng không phải là cậu nhỏ bé nhỏ tới

mức bà phải cầm tay kéo ra sau lưng mình để bảo vệ nữa, bà còn có thể

làm gì bây giờ? Còn phải làm gì?

Mấy năm nay bà Viên luôn tự hào về con mình.

Xét cho cùng không phải bất cứ người nào học đại học bị nghỉ giữa chừng

cũng có được thành tựu như Viên Cảnh Thụy ngày hôm nay. Mặc dù những lời đồn thổi kiểu gì cũng có nhưng là một người mẹ, bà tin tưởng con mình

hơn bất cứ ai khác, và cũng thương những nỗi khổ và sự trả giá của con

hơn bất cứ ai.

Sau khi bị buộc nghỉ học, đầu tiên Viên Cảnh Thụy tới

Thâm Quyến và đã trải qua mọi nỗi gian nan vất vả mưu sinh của một người tha hương nơi đất khách.

Những ngày đầu mới tới đó anh phải trải qua những ngày tháng vô cùng quẫn bách. Phần mềm viết ra bán cho người ta

nhưng anh mãi không nhận được tiền, anh đã từng nghèo đến mức trong túi

chỉ có mười tệ lẻ, không thể ở nổi trong nhà nghỉ rẻ tiền nhất, đêm đến

phải ngủ cùng tụi lang thang ở công viên cho tới sáng. Vì mưu sinh anh

đã làm rất nhiều việc khác nhau, đi bán bảo hiểm, làm việc theo giờ,

thậm chí còn đi phát tờ rơi ở cổng siêu thị, cuối cùng anh vào làm ở một công ty nước ngoài có chút tiếng tăm, nhưng cũng bắt đầu làm từ nhân

viên bán hàng thấp kém nhất mà đi lên.

Dần dần rồi làm lên cao, từ

nhân viên bán hàng sơ cấp tới quản lý nhóm, dần dần có chút tiếng tăm,

được nhiều nơi săn đón, cuối cùng anh tới làm ở một công ty quốc tế lớn, chuyên môn phụ trách việc phát triển thị trường trong nước.

Nhưng

công ty lớn chế độ phức tạp luôn khiến anh cảm thấy gò bó, học vấn cũng

là một hòn đá vướng chân, đúng lúc đó anh gặp Trương Thành Phương.

Trương Thành Phương kinh doanh một công xưởng cỡ vừa ở Chiết Giang, có thể coi là công ty gia đình. Ban đầu chế tạo một số phụ kiện máy điều hòa, sau

đó làm lớn hơn và giành được một số đơn đặt hàng từ nước ngoài và bắt

đầu làm xuất nhậ