
ơm trưa rồi nhưng không ai muốn về nên cùng nhau ăn tạm gói mì rồi lại nói nói cười cười
tới chập tối. Ba người kia ngồi không yên, ai cũng nói phải về nhà đi
chợ nấu cơm đợi con trai con dâu về ăn, còn đi đón cháu nữa, ai cũng bận rộn, chỉ có bà Viên không có việc gì làm.
Lúc ra về bà lại thở dài, nghĩ sống thế này chán quá, mong muốn con trai mau lấy vợ sinh cháu càng lúc càng mãnh liệt.
Bà vừa đi vừa nghĩ cho tới khi về nhà, những mái nhà trong ngõ nhỏ kiểu cũ mọc san sát nhau, ở giữa có một con đường nhỏ hẹp. Trước đây từ nhà bà
tới nhà mấy bà bạn nối liền với nhau, sau đó phân cho công ty nhà đất
khác nhau quản lý, ở giữa liền làm một cánh cửa sắt ngăn chia, đến giờ
là khóa cửa, muốn đi về lại phải đi vòng từ ngoài đường lớn vào, rất bất tiện.
Có điều những việc này không đáng kể, bà Viên đã ở đây mấy
chục năm, mỗi con đường bà đều thân thuộc như năm ngón tay mình vậy. Bà
thường đi một con đường nhỏ xuyên qua một chiếc cửa sắt cấm xe đạp là về tới nhà.
Vậy mà chỉ một đoạn đường như vậy bà đã xảy ra chuyện.
Có người đợi bà ở góc khuất trong ngõ nhỏ vắng vẻ, lúc bà đi qua đã bị
trùm lên đầu một chiếc túi vải gai thô ráp, sau đó bị nhét vào một chiếc ô tô có cửa kính đen ngòm.
Xe vẫn nổ máy liên tục, cửa xe đóng lại
một cái là lập tức rời khỏi đó. Bà bị nhét xuống ghế sau, miệng bị một
nắm vải bẩn thỉu nhét cứng, chỉ có thể phát ra những tiếng rên mơ hồ,
mặt bà bị dí chặt xuống nệm ghế, trên đó cảm giác toàn những thứ dính
dính bẩn bẩn.
Không biết xe đã chạy bao lâu, đột nhiên nó dừng lại,
bà bị kéo xuống xe rồi có người xông tới nói toàn những lời bẩn thỉu khó nghe.
“Bà già kia, bảo thằng con bà cẩn thận đấy, đừng tưởng hại
chết một người phụ nữ là có thể kê cao gối mà ngủ, những thứ lấy của
người khác thì sớm muộn cũng phải trả lại, nếu không cứ cẩn thận, nhiều
tiền nhưng không có mạng mà tiêu đâu. Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau
tụi này không nể nang gì nữa”.
Nói xong chúng đẩy bà ngã lăn ra đất,
bên tai vang lên tiếng đóng cửa và tiếng động cơ xe nổ máy, đám người ấy để bà lại và đi mất.
Bà nằm trên mặt đất, cảm thấy cả thế giới chao
đảo, tối sầm lại, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt, không
thở nổi, ngay sau đó bà không còn biết gì nữa.
3
Lúc Đổng Tri Vy tìm được phòng bệnh thì trên hành lang đã không còn ai.
Sau khi trả tiền gửi xe xong cô còn đứng bên xe phân vân một lúc.
Dù sao người bị nạn cũng là mẹ của sếp, mình chỉ vô tình đi nhờ xe của anh ấy thôi, ban nãy đầu nóng quá nên mới vội đi theo anh, bây giờ nghĩ lại không chừng Viên Cảnh Thụy không vui vẻ gì khi cấp dưới xen vào chuyện
riêng nhà anh.
Huống hồ nhìn phản ứng lo lắng của Viên Cảnh Thụy khi
nghe tin mẹ nhập viện thì rất có khả năng khi đến giường bệnh anh đã
quên mất mình còn đem theo cô thư ký nhỏ nữa, không biết lúc nào anh mới nhớ ra.
Nghĩ tới đây cô mới cảm thấy mình thật ngốc nghếch, công tư
bất phân là điều cấm kỵ, huống hồ đây là việc riêng của nhà sếp, đâu
phải lần đầu tiên cô giải quyết công việc vậy mà lại hồ đồ quá.
Nhưng cũng không thể không chào anh một câu, cô đã nghĩ vào chào Viên Cảnh
Thụy rồi ra về ngay, có điều hỏi đường tới được phòng bệnh thì không
thấy người đâu.
Thậm chí cô còn cẩn thận nhón chân nhìn vào giường bệnh xem thế nào nhưng trong phòng tối om, không nhìn rõ gì cả.
Đổng Tri Vy thở dài định quay người ra về, đột nhiên cô ngửi thấy mùi thuốc lá ẩn hiện, là Viên Cảnh Thụy.
Loại thuốc lá Viên Cảnh Thụy hút không có nhiều trên thị trường, mùi vị rất
dễ phân biệt, cô lại quen rồi nên trong nháy mắt có thể chắc chắn ngay
mà không cần hoài nghi.
Đổng Tri Vy lần theo mùi thuốc lá bước thêm
hai bước, chỗ cầu thang bộ có một cánh cửa nhỏ bị khuất, cô đẩy cửa bước vào, bên ngoài có một ban công lộ thiên cũng rất nhỏ, cô nhìn thấy bóng lưng anh, anh đang hút thuốc một mình.
“Thư ký Đổng?”. Anh lên tiếng trước cô, lúc nói cũng không quay đầu lại.
Cô cẩn trọng trả lời anh: “Vâng, tổng giám đốc Viên. Còn cần tôi giúp gì không? Nếu không, tôi nghĩ…”.
Anh ngắt lời: “Cô lại đây”.
Cô không hiểu vì sao nhưng vẫn bước lại gần.
Bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố, rất gần nơi trước đây cô đã từng ra đi. Lúc xuống xe cô còn nghĩ dù có đi thế nào vẫn quay về nơi cũ, bây giờ
đang nhìn ra bên ngoài thấy cảnh thành phố về đêm vẫn rạng rỡ, những
chiếc cầu lớn ngang dọc giao nhau nối tiếp những con đường, chạy tít tắp về nơi vô tận.
“Từ đây có thể nhìn thấy nhà tôi”. Đột nhiên anh nói.
Tri Vy nhìn về hướng tây, Viên Cảnh Thụy lắc đầu: “Không phải nơi đó, nơi kia kìa”.
Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ, anh chỉ về nơi họ mới rời đi ban nãy. Cô
nhìn thấy bóng đen nặng nề của chiếc cầu lớn, bao trùm cả khu nhà dân
thấp bé, dày đặc, không ăn nhập gì với khung cảnh huy hoàng của trời
đêm.
“Tôi đã lớn lên ở nơi ấy”. Anh nhìn về nơi đó, không để ý tới
ánh mắt ngạc nhiên của cô: “Mẹ bày sạp bán hàng nuôi tôi, ngay từ nhỏ
tôi thường xuyên chứng kiến cảnh người ta bắt nạt mẹ”. Ngập ngừng một
lúc anh tiếp lời: “Tôi đánh cũng khá lắm”.
Điều này cô biết, nhưng ngay lúc