Polaroid
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324882

Bình chọn: 10.00/10/488 lượt.

muốn phân tán sự chú ý của bà

khi tỉnh dậy nên mới bảo tôi cùng vào phòng bệnh, tôi có thể thông cảm

và cũng không để tâm, tổng giám đốc Viên cũng không cần phải suy nghĩ

đâu”.

Đổng Tri Vy có thể nói lưu loát một đoạn dài như thế này là bởi vì cô đã lẩm nhẩm nó trong bụng không biết bao nhiêu lần rồi, trên thực tế sau khi tỉnh dậy bởi cơn mơ lúc ba giờ hai mươi cô đã luôn nghĩ khi

gặp Viên Cảnh Thụy mình nên nói những gì.

Sếp đột ngột lợi dụng cô

một vố nếu nói không để tâm thì không phải, nhưng chuyện đã xảy ra, cô

suy nghĩ chán chê, điều duy nhất cô có thể giải thích được chính là tình cảm mẹ con sâu nặng của mẹ con Viên Cảnh Thụy, muốn có một chuyện gì đó vui vẻ khiến bà phân tán sự chú ý sau khi bị kinh sợ nên anh mới hành

động như thế mà thôi.

Việc bà Viên lo lắng tìm đối tượng cho Viên

Cảnh Thụy cô cũng biết, thậm chí bà còn tự gọi điện tới văn phòng, sau

khi biết người nghe điện là thư ký của con trai bà còn nói một tràng

dài, muốn biết con trai mình có bạn gái cố định hay không. Đổng Tri Vy

có ấn tượng vô cùng sâu sắc về cuộc điện thoại ấy, lúc đó trong lòng cô

nghĩ với kinh nghiệm tình trường của Viên Cảnh Thụy thì bạn gái chắc

chắn không bao giờ thiếu, nhưng ai muốn anh bước vào lễ đường kết hôn

một lần nữa thì đó quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi, Tri Vy nghĩ

thế. Mong muốn của bà Viên có thể sẽ còn hụt hẫng lâu.

Đương nhiên

những lời này Đổng Tri Vy không nói ra, chỉ là cô không ngờ bản thân

mình lại mau chóng rơi vào tình cảnh kì quặc này. Chuyện bây giờ đã như

thế rồi, việc khẩn cấp trước mắt không phải là than trách số mình không

may, mà là tìm lấy một cái bậc mà bước xuống, cho mình cũng như cho sếp.

Nghe Đổng Tri Vy nói thế Viên Cảnh Thụy sững người.

Đây là lần đầu tiên nói chuyện với Đổng Tri Vy anh bị cô ngắt lời, trên

thực tế cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm trở lại đây anh bị ngắt lời,

huống hồ những lời cô nói lại là những lời anh hoàn toàn không nghĩ tới.

Thực sự anh cũng cảm thấy có lỗi và muốn bù đắp cho cô, anh định hỏi cô

thích gì, chỉ cần không quá đáng quá thì anh đều có thể làm hài lòng cô. Mua một món quà hoặc trực tiếp đưa phong bì, coi như thù lao tăng ca

cũng được, từ trước đến giờ anh không hề hẹp hòi về vấn đề này, có nhân

tài thì sẽ kiếm được tiền, mặc dù ngoại hình bình thường nhưng ở nhiều

mặt khác Đổng Tri Vy đúng là nhân tài, điều này anh rõ hơn ai hết.

Anh cũng đã từng nghĩ tới phản ứng của cô lúc ở trong phòng bệnh tối qua,

thư ký của anh dù có lợi hại đến mấy thì vẫn chỉ là một cô gái hơn hai

mươi tuổi, đột nhiên được sếp đối xử như thế thì về nhà kiểu gì cũng sẽ

có rất nhiều suy nghĩ. Thậm chí có thể tưởng tượng ra một số điều không

thực tế, tặng quà cho cô chẳng qua là muốn tránh một số rắc rối không

cần thiết, những cô gái có ý đồ với anh thì nhiều nhưng người làm được

việc thì lại rất ít, anh không muốn vì chuyện này mà mất đi một thư ký

tốt.

Nhưng điều anh không ngờ tới là Đổng Tri Vy lại cướp lời anh,

nói một tràng dài có thể coi là phủi sạch quan hệ giữa hai người, bỏ qua kính ngữ và mấy lời tôn trọng của cô, mỗi một từ cô nói đều khiến anh

cảm thấy bản thân mình giống như một loại virus, một loại virus siêu cấp khiến cô sợ hãi chỉ muốn tránh xa.

Cho dù có cộng thêm hai chữ siêu cấp thì anh vẫn là virus.

Thực sự cô coi anh như thế sao?

Viên Cảnh Thụy không nói gì nữa, anh đứng đó, nhìn cô thư ký của mình với

ánh mắt hoàn toàn khác. Đổng Tri Vy nói xong đã đi về và ngồi trước bàn

làm việc của mình, mở máy tính xem lại kế hoạch trong ngày, cô khẽ cúi

đầu trước màn hình, nhìn từ chỗ anh chỉ thấy vầng trán trắng muốt và

chiếc mũi nhọn nhỏ xinh.

Nhìn như thế một hồi, đôi mắt anh khẽ nheo lại.

Sếp không nói gì, Đổng Tri Vy thì vui mừng vì anh đã chấp nhận bước xuống

bậc thang mà cô chuẩn bị, hoặc là trận phong ba này đã tan rồi, nhưng

bên tai lại vang lên giọng đàn ông, giọng nói mang theo cả nụ cười.

“Thư ký Đổng”.

Cô không thể không ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình, đúng hơn là

đang mỉm cười, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh có phần không vui,

gương mặt anh khiến cô hoàn toàn không thể đoán được.

Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Là thế này, về chuyện này, tôi vẫn cần cô giúp một việc nhỏ”.

Nếu một người đàn ông mạnh mẽ tới mức đáng sợ cho bạn biết

về quá khứ và quãng thời thơ ấu không huy hoàng của mình, cho dù là vô ý đi chăng nữa, thì trong tiềm thức anh ấy đang mở lòng với bạn, hi vọng

bạn có thể chấp nhận anh ấy.

1

Lúc Viên Cảnh Thụy nghe điện thoại

ngoài ban công thì Trương Đại Phong và Trương Đại Tài đang ngồi uống

rượu trong một quán nhỏ trên phố ở Thâm Quyến.

Bọn họ ngồi bên cửa sổ trong một quán ăn Tứ Xuyên rất nhỏ, qua lớp cửa kính đầy dầu mỡ có thể

nhìn thấy khung cảnh ngoài phố. Trời đã vào đêm muộn nhưng thành phố này dường như không muốn yên tĩnh, khắp nơi người xe đi lại vẫn tấp nập,

kiểu gì cũng có.

Hai người đã ngồi trong quán uống rượu khá lâu, trên bàn chỉ có hai đĩa rau, gà xào xả ớt và dạ dày lợn xào, nhưng đã có mấy chai rượu nằm lăn lóc, đều là rượu có nồng