
ghi nhớ cả đời, cho đến khi ông chết trên giường bệnh họ vẫn không tha thứ cho ông, không phải
ông đã nói Thành Phương không thể dựa vào bọn họ sao? Vậy được thôi, ông chết rồi thì bán công xưởng rồi chia tiền! Có tiền rồi họ muốn làm gì
còn không được sao? Ông bố chết đi lại hay, không còn ai quản giáo bọn
họ nữa.
Chuyện là như thế, sau khi Trương Thành Phương chết hai anh
em họ Trương gây sự đòi bán công xưởng rồi chia tiền, lúc đó Thành
Phương gánh trên mình một khoản nợ khổng lồ, không ai muốn tiếp tục dây
vào nữa, nhưng Trình Tuệ Mai – mẹ kế hai người họ có chết cũng không
đồng ý. Cuối cùng chị chạy vạy vay tiền khắp nơi và mua lại cổ phần
trong tay họ để giữ lại công xưởng. Viên Cảnh Thụy cũng xuất tiền ra.
Hợp đồng được ký ở nhà tổ tiên, căn nhà cũ ba tầng đều kín người, mấy
người họ hàng bên nhà mẹ ruột hai anh em họ Trương chỉ thiếu nước nhổ
nước bọt vào Trình Tuệ Mai, còn có người gào lên: “Nhìn đôi cẩu nam nữ
kia đi, xương cốt ông Trương còn chưa lạnh thế mà hai người họ đã dính
lấy nhau rồi”.
Khi đó Trình Tuệ Mai đã hơn bốn mươi tuổi còn Viên
Cảnh Thụy chưa tới ba mươi, mặc dù thủ đoạn lợi hại nhưng ngoại hình
cũng được, lại chưa kết hôn mà vẫn độc thân. Mấy lời đồn thổi cuối cùng
thành thật, khi hai người thực sự kết hôn càng xác thực lời đồn năm xưa.
Về hai anh em Trương Đại Phong và Trương Đại Tài, sau khi chia tài sản và
nhận được một khoản tiền không nhỏ, cả hai đã sống những ngày tháng ăn
chơi đàng điếm. Họ cũng làm ăn nhưng cuối cùng đều thua lỗ, núi vàng núi bạc cũng không thể chỉ có chi mà không có thu, huống hồ hai anh em họ
Trương – một người ham gái một người mê bạc, cả hai đều tiêu tiền như
rác nên chẳng được mấy năm đã bắt đầu chỉ còn vài xu dính túi.
Không
tưởng tượng được là cùng thời điểm ấy Thành Phương lại ngày một lớn
mạnh, cuối cùng đã trở thành một công ty lớn khiến người ta kinh ngạc.
Viên Cảnh Thụy trở thành nhân vật tầm cỡ trong giới, Trình Tuệ Mai cũng
ngồi hưởng thành quả, từ một người phụ nữ mất chồng gánh nợ giờ đã thành một nhân vật truyền kỳ có quyền có thế trong giới kinh doanh.
Người
nhà họ Trương đứng ngồi không yên, đặc biệt là hai anh em họ Trương. Khi đó Thành Phương đã chuyển trọng tâm công ty tới Thượng Hải, cả hai tới
Thượng Hải gây sự mấy lần, ban đầu đều là Trình Tuệ Mai ra mặt, lần nào
tới gây sự chị cũng đưa chi phiếu cho họ, cả hai nếm ngọt quen lưỡi nên
đòi nhiều hơn, cuối cùng Viên Cảnh Thụy ra mặt. Anh ngồi nói chuyện với
họ ở bàn lớn, cũng đưa tiền, nhưng vừa ghi con số vừa nói: “Cầm tiền
tiêu vừa thôi, đây là lần cuối cùng”.
Cả hai nhìn thấy con số trên
chi phiếu thì sung sướng lắm nhưng nghe thấy câu cuối cùng liền nhảy
dựng lên, đang định mở miệng thì bắt gặp đôi mắt như chim ưng của Viên
Cảnh Thụy, ánh mắt sắc lẹm như dao khiến hai người họ im bặt.
Có điều về tiền bạc cả hai không chịu nhượng bộ, Trương Đại Phong lớn tiếng:
“Cái gì mà lần cuối cùng chứ, Thành Phương là công ty của bố tao, nếu
như bố tao không chết thì hôm nay tới lượt mày ngồi đây sao? Nơi này
không phải sẽ là của chúng tao sao? Mày và Trình Tuệ Mai là cái gì chứ?
Năm xưa lúc ký hợp đồng đã bị chúng mày lừa, dùng một tí tiền bạc để lừa hai anh em chúng tao, tao cảnh cáo mày, số tiền này đều là tiền mà
chúng tao nên có, nếu như chúng mày không đưa chúng tao sẽ tố cáo chúng
mày tội chiếm đoạt tài sản nhà họ Trương của chúng tao”.
Viên Cảnh
Thụy cười nhạt một tiếng: “Vậy sao?”. Sao đó anh cầm tờ chi phiếu lên:
“Vậy là hai người không đồng ý điều kiện của tôi?”. Anh nói xong liền vờ như định xé tờ chi phiếu.
Trương Đại Tài liền bước lên trước một bước, cười xòa: “Tấm chi phiếu này chúng tôi cần”. Nói xong liền cầm lấy và đi ngay.
Ra tới cửa Trương Đại Phong còn hậm hực với em trai: “Sao thế được? Chúng
ta phải nói rõ ràng với anh ta, lần này thực sự là lần cuối sao?”.
Trương Đại Tài hừ một tiếng rồi đáp: “Đây là địa bàn của anh ta, hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt, cứ cầm tiền đã rồi tính sau, anh vội cái gì
chứ, nếu anh ta mà làm căng có kiện cáo gì thì cũng cần tiền chứ”.
Thế là hai anh em quay về quê cũ tìm mấy người họ hàng năm xưa làm chứng,
đi kiện, nhưng lại không kiện Viên Cảnh Thụy mà kiện Trình Tuệ Mai. Nói
chuyện hợp đồng năm xưa bị mẹ kế lừa gạt nên mới ký, họ còn nói thêm là
cái chết của bố có liên quan tới người phụ nữ này.
Chỉ là không ngờ,
vụ kiện mới báo lên tòa đã bị ém nhẹm đi, rồi có một toán thanh niên lai lịch không rõ ràng tới nói có người muốn gặp họ nói chuyện, sau đó nhốt hai anh em trong một nhà trọ nhỏ đúng mười hai ngày, cho ăn cho uống
nhưng không cho phép rời khỏi đó một bước, cũng không ai nói chuyện với
họ.
Cho đến khi hai người họ nghĩ mình chết chắc đến nơi thì có người tìm đến, đó là một thanh niên nhìn có phần nho nhã yếu đuối, nhưng khi
người đó chắp tay sau lưng lên tiếng thì không khí lạnh lẽo tràn ngập
căn phòng.
Người đó chỉ nói hai câu, một câu là: “Là đàn ông nói lời phải giữ lời”.
Còn một câu nữa là: “Lần sau tôi sẽ nuôi hai người như thế cho đến chết”.
Câu nói k