
người đàn ông lái xe
phía trước luôn chau mày gọi điện thoại mà không có ai nghe máy, hai
người họ mãi không tìm được cơ hội lên tiếng.
Trương Đại Phong và
Trương Đại Tài vì sao quen biết Ôn Bạch Lương thì cần phải nhắc lại
chuyện từ ba tháng trước, nhưng căn nguyên của câu chuyện phải quay
ngược về mười mấy năm trước, quay lại thời điểm Viên Cảnh Thụy lần đầu
tiên xuất hiện.
2
Đối với Trương Đại Phong và Trương Đại Tài mà
nói, người đàn ông tên Viên Cảnh Thụy chính là sát tinh chuyển thế, từ
ngày đầu tiên anh xuất hiện vận mệnh của hai người nhà họ Trương đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không bao giờ tốt lên được nữa.
Mặc dù là
con trai ruột của Trương Thành Phương nhưng từ khi Trương Đại Phong và
Trương Đại Tài bắt đầu hiểu chuyện, cả hai không gần gũi với bố mình
được.
Cũng không có cách nào khác, lớp người đầu tiên đi làm ăn chẳng khác gì lăn lộn trong giang hồ, bố hai người thường xuyên ở bên ngoài,
năm hết tết đến mới xuất hiện vài ngày, việc nhà đều do một tay mẹ vun
vén, sau đó mẹ đẻ chết sớm, bố lấy một người phụ nữ ngoại tỉnh chỉ hơn
hai người chục tuổi đầu. Sau chuyện này còn muốn hai người gần gũi với
bố thì e là hơi khó.
Có lẽ vì những chuyện này nên ban đầu Trương
Thành Phương đối xử rất tốt với hai con, mới mười mấy tuổi cả hai đã lái xe tốt nhất trên thị trường lúc đó, ăn mặc đều dùng đồ xịn nhất, đắt
nhất, đi đến đâu cũng có một đám người vây quanh, ngày tháng trôi qua
không còn gì tuyệt vời hơn.
Mong muốn của bố là hai người được vào
đại học, tốt nhất là ra nước ngoài kiếm tấm bằng Tây, thế nhưng từ nhỏ
đã được mẹ nuông chiều, sau này do cảm thấy có lỗi nên bố cũng chiều
theo, mẹ kế không dám quản nhiều nên cuộc sống của hai anh em rất vô độ, chơi bời trác táng, làm gì còn muốn học hành nữa? Khó khăn lắm mới tốt
nghiệp cấp ba nên hai anh em có chết cũng không mó vào sách nữa, Trương
Thành Phương cũng bó tay với hai con nên đành phải sắp xếp cho chúng hai chỗ trong công xưởng, để chúng theo ông học làm ăn quản lý công xưởng.
Trương Đại Phong và Trương Đại Tài thoải mái quen rồi, ngồi trong xưởng thì
kêu khổ thấu trời, ngồi trong văn phòng thì cảm thấy vô vị, ở trong công xưởng không khác gì lấy mạng họ. Sau này làm ăn trên thương trường quen biết một số người, hai người như phát hiện được thế giới mới, cả ngày
theo họ đi ăn uống chơi bời khắp nơi, từ hộp đêm ở Hồng Kông cho tới
sòng bạc ở Macao, khiến hai anh em mở rộng tầm mắt.
Khi đó mặc dù
Thành Phương mới chỉ là một công xưởng nhỏ ở Chiết Giang nhưng đến năm
chín mươi, trong một năm thu lợi cũng lên tới trăm vạn, có chút danh
tiếng trong giới kinh doanh ở Chiết Giang, Trương Đại Phong và Trương
Đại Tài trong túi có chút tiền nên chơi to, cuối cùng phải ghi nợ. Dù
sao ghi nợ cũng không chạy đâu được, người ta cũng vui vẻ thoải mái nên
cứ nợ hết món này đến món khác, cuối cùng giấy nợ được gửi hết tới tay
Trương Thành Phương, khoản nợ lên tới mấy trăm vạn, khiến ông tức suýt
nữa thì tái phát bệnh tim.
Sau đó Trương Thành Phương không cho hai
con chơi bời nữa, tiền quản rất chặt, ngay cả người cũng bị quản nghiêm
ngặt, họ làm gì ông cũng để ý. Hai người vốn đang chơi bời quen bây giờ
bị quản thúc trong công xưởng bí bách này khiến họ ngột ngạt tới mức
xoắn cả ruột lại, đang buồn bực thì chớ không ngờ ông bố lại dẫn Viên
Cảnh Thụy từ Thâm Quyến về.
Khi đó Viên Cảnh Thụy mới ngoài hai mươi
tuổi, tuổi tác không kém họ là bao nhưng lại rất giỏi, sau khi vào công
xưởng đã thay đổi rất nhiều quy tắc. Những họ hàng thân thích vốn ngồi
mát ăn bát vàng bây giờ không dễ sống như trước nữa, hai người họ còn
thảm hơn, bị điều xuống công xưởng làm từ việc thấp kém nhất.
Họ hàng thân thích đương nhiên không hài lòng và kéo nhau tới trước mặt Trương
Thành Phương làm ầm lên, ông cậu còn lôi hai anh em họ Trương tới trước
mặt Trương Thành Phương và nói: “Anh Trương, không phải hai đứa con này
anh cũng không cần nữa đấy chứ? Lại còn chia chác cổ phần cho cậu ta
nữa, sao hả? Anh định để người ngoài bòn rút cái công xưởng này sao?”.
Sau khi mẹ hai người chết Trương Thành Phương đối xử rất khách khí với gia
đình vợ, có lẽ là do ông cảm thấy có lỗi, huống hồ năm xưa khi Thành
Phương mới khởi đầu cũng là do họ hàng hai bên góp tiền xây dựng, vì vậy sau khi Thành Phương phát triển có chút tiếng tăm thì mấy người họ hàng này đều dựa vào công xưởng mà sống những ngày tháng an nhàn, thoải mái. Không ngờ ông lại khăng khăng làm theo ý mình và tuyên bố thế này trước mặt tất cả mọi người:
“Nếu tôi không làm thế thì công xưởng này cũng sắp bị hủy đến nơi, bị hủy bởi chính tay chúng ta. Cậu Viên chính là
cứu tinh của công xưởng này, vì muốn giữ cậu ấy lại và để cậu ấy toàn
tâm toàn ý hết mình vì Thành Phương thì cho cậu ấy cổ phần là điều đương nhiên, còn về hai đứa con tôi”. Nói tới đây ông đưa mắt nhìn hai người
họ, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn: “Tôi không dạy dỗ con nghiêm khắc mà lại nuôi dưỡng hai phế vật, Thành Phương không thể dựa vào hai đứa nó”.
Câu nói ấy khiến Trương Đại Phong và Trương Đại Tài