
độ cao, họ uống cũng đã ngà
ngà say.
Sau khi nuốt một ngụm rượu, Trương Đại Tài gằn giọng nói: “Anh, anh nói xem cái tên họ Viên đó sẽ làm thế nào?”.
Trương Đại Phong nắm chặt cốc rượu, gầm gừ đáp: “Sợ nó làm cái gì? Hai anh em
ta có người chống lưng đằng sau rồi, đáng tiếc là cái tên người Hà Nam
ấy không có gan nên ra tay nhẹ quá, nếu là anh, anh lột sạch mụ già ấy
rồi ném ra quảng trường Nhân Dân, không phải thằng ấy lên báo suốt sao?
Không phải nổi tiếng lắm sao? Để nó chơi trội một vố”.
Trương Đại Tài gật đầu, hai anh em nhà họ Trương ngoại hình bình thường, lông my rất
ít, vì uống rượu nhiều năm nên mí mắt lúc nào cũng hơi sưng. Nhưng
Trương Đại Phong tính khí dễ kích động, sức khỏe khá cường tráng. Trương Đại Tài thì thích đàn bà nhất, quanh năm chơi bời vô độ nên người cũng
không béo được, cứ gầy nhom, đã thế luôn trong bộ dạng thiếu tinh thần.
Tuy vậy anh ta nghĩ xa hơn anh trai anh ta nhiều, có lúc anh ta nghĩ anh trai mình làm việc có phần lỗ mãng, nhưng nhiều lúc lại cảm thấy điểm
này đối với anh trai mà nói lại là việc hay.
“Em nói xem chúng ta làm thế người đàn ông đó sẽ nói gì?”. Trương Đại Phong uống mấy hớp rượu
nữa rồi chau mày, có cảm giác lo âu: “Em gọi điện thoại chưa? Sao anh ta còn chưa tới?”.
Trương Đại Tài dùng đũa bới đi bới lại đĩa gà xào xả ớt, thịt gà đã bị bới hết, trên đĩa chỉ còn lại chỏng chơ mấy miếng ớt
đỏ. Lúc nói anh ta không nhìn anh trai mình: “Chúng ta làm như thế Viên
Cảnh Thụy chắc chắn sẽ ra tay đối phó với chúng ta, người đàn ông đó vẫn còn muốn hưởng lợi nên phải bảo vệ chúng ta, không muốn ra tay cũng
phải ra tay, nếu không suốt ngày bảo chúng ta đợi tin, lề mà lề mề đợi
tới khi nào nữa?”.
Trương Đại Phong há hốc miệng nghe em trai nói
xong gương mặt sáng bừng lên, vội vàng rót rượu vào chiếc cốc đã cạn:
“Đại Tài, em thông minh, thông minh lắm”.
Nhân viên phục vụ trong
quán ăn đã bắt đầu xì xào sau lưng hai người, Trương Đại Phong dốc chai
rượu không rồi vẫy tay: “Thêm một chai nữa”.
Tất cả nhân viên trong
quán đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một cô bước ra nói: “Thưa ông, chúng
tôi chuẩn bị đóng cửa rồi, hay là ông thanh toán trước, được không?”.
Trương Đại Phong đập tay xuống bàn, mặt đỏ phừng phừng, trong mắt đầy tia máu: “Sao hả? Sợ ông đây ăn quỵt sao? Á à, con mẹ mày, hay là sợ ông đây ông uống được sao hả?”.
Cô gái bị quát đỏ bừng mặt, phía sau có tiếng
gọi của những nhân viên phục vụ khác, trong nháy mắt có mấy cậu người
còn đầy mùi dầu mỡ xông ra từ trong bếp, xắn tay áo hỏi: “Gì thế? Muốn
làm gì thế? Ăn mà không trả tiền à, muốn ăn quỵt hả?”.
Hai anh em
Trương Đại Phong Trương Đại Tài mặc dù đều là đàn ông khỏe mạnh tầm
ngoài ba mươi tuổi nhưng gia đình bắt đầu kinh doanh từ những năm tám
mươi, cũng có thể coi là lớp người giàu có đầu tiên, mười mấy tuổi đầu
đã sống cuộc sống thích gì được nấy, cho dù sau này làm ăn không thuận
lợi lắm nhưng từ trước tới giờ chưa lần nào thực sự động dao động kiếm
với người khác, tự nhiên bị một đám thanh niên trẻ bao vây thế này cũng
cảm thấy sợ hãi. Nhưng dù sao cũng là đàn ông, không phải sợ một tí là
co đầu rụt cổ ngay được, tuy mông đít thì lùi về phía sau nhưng cổ vẫn
vươn ra đằng trước cãi cố, tư thế vô cùng buồn cười.
“Các, các cậu đừng có làm liều”.
Mở quán cơm thì loại khách hàng nào họ cũng đã từng va chạm nên đám thanh
niên phục vụ quán không thèm coi loại hổ giấy này ra cái gì, những khách hàng khác cũng dừng đũa và quay đầu nhìn sang phía này hóng chuyện.
Thấy cơ bắp cuồn cuộn của đám thanh niên đang huơ huơ trước mặt mình anh em nhà họ Trương sắp thét lên đến nơi.
Đột nhiên có tiếng nói vang
lên, là tiếng một người đàn ông trẻ tuổi, lạnh lùng, âm thanh ấy trở nên vô cùng rõ ràng trong tiếng ồn nào của quán.
“Đừng ra tay, để tôi thanh toán cho hai người này”.
Tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn, hai anh em nhà họ Trương vô cùng
kích động, Trương Đại Tài còn chưa nói gì thì Trương Đại Phong đã kêu
lên: “Anh Ôn, cuối cùng thì anh cũng đến rồi”.
Trương Đại Tài và Trương Đại Phong lên xe của Ôn Bạch Lương trước ánh mắt nhìn chòng chọc của bao người.
Đó là một chiếc xe BMW X6 màu bạc, nhãn hiệu logo nổi tiếng màu xanh dương lấp lánh dưới ánh đèn. Ai cũng biết giá trị của nó, nhân viên phục vụ
cầm tờ tiền xanh trị giá cả trăm tệ cười tươi hớn hở, lại còn đi theo ra cửa hỏi một câu: “Anh có cần trả lại tiền không ạ?”.
Ôn Bạch Lương
đi sau cùng, đang định mở cửa thì nghe thấy nhân viên phục vụ nói vậy
nhưng anh ta cũng không quay đầu lại mà chỉ xua tay, sau đó vào xe, nổ
máy, con xe lao vút đi trong nháy mắt, để lại sau lưng đám nhân viên
phục vụ quán cơm và khách hàng tranh luận sôi nổi.
“Không thể nhận ra hai người đó lại có bạn bè thế này, đi BMW X6, giàu lắm”.
“Cậu biết anh ấy là bạn của họ à? Tớ thấy không giống”.
“Vậy anh ấy trả tiền cho bọn họ làm gì chứ”.
“…”.
“…”.
Ngược lại với không khí tranh luận ồn ào náo nhiệt ở quán cơm, trong xe lại rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào.
Trương Đại Phong và Trương Đại Tài muốn lên tiếng nhưng