
ỡ”.
Bà Đổng a lên một tiếng: “Sếp con không còn người nhà sao?”.
Tri Vy lắc đầu: “Một mình mẹ anh ấy nuôi nấng anh ấy từ nhỏ, vợ cũ của anh ấy mất rồi, cũng không có anh chị em”.
Bà Đổng nghe xong thở dài: “Thế à, vậy con giúp cậu ấy cũng là việc nên
làm, mẹ mình không ai chăm sóc nằm một mình trong viện, cậu ấy cũng lo
lắng lắm chứ”.
Mẹ Tri Vy rất dễ mềm lòng, bà không chịu nổi khi nghe
những câu chuyện về mẹ góa con côi, nên quên mất Viên Cảnh Thụy là ông
chủ gia cảnh giàu có thế nào, bà coi anh như một đứa trẻ đáng thương có
mẹ nằm viện, Đổng Tri Vy nghe mà dở khóc dở cười.
Cũng may bố Tri Vy là người hiểu chuyện, ông bước vào nói:
“Chuyện này chắc không đơn giản thế đâu? Sếp con là ai chứ, muốn tìm người chăm sóc mẹ cậu ấy thì cũng phải tìm người chuyên nghiệp một chút chứ sao
lại tìm con?”.
Tri Vy quay lại nói với bố: “Chắc là do anh ấy không
an tâm thôi ạ, không sao đâu, cũng chỉ một tuần thôi, mà không phải con
đi cả ngày, một ngày đi một lần là được rồi, con còn phải đi làm nữa
chứ”. Nói xong cô còn bổ sung thêm một câu: “Còn có phụ cấp đặc biệt
nữa, tính toán rõ ràng bố ạ”.
“Nhưng như thế cũng rất vất vả”. Bố cô nói tiếp rồi đưa tay lên vuốt mái tóc bạc thưa thớt của mình.
Tri Vy bật cười: “Làm gì có ạ, chỉ hầm canh thôi mà”. Cô còn chỉ số thực
phẩm đang ngâm trong bồn nước: “Con làm gà hầm đỗ trọng(5), sếp con nói
rồi mua thực phẩm đều được thanh toán nên con mua nhiều một chút, lát
nữa bố mẹ cũng ăn một ít. Mẹ, gà hôm nay non lắm mẹ có muốn nếm xem mặn
nhạt thế nào không?”.
Lúc Đổng Tri Vy tới gần bệnh viện trời bắt đầu
có mưa bụi. Mưa bụi mùa đông thực sự khiến người ta cảm thấy phiền phức, mưa bụi lạnh như kim châm vào da thịt, có che ô cũng vô dụng.
Cũng
may sắp đến bệnh viện nên Tri Vy ôm cặp lồng chạy vài bước, người đợi
thang máy rất nhiều, cô bị dồn vào một góc, tường thang máy lạnh toát
khiến cô rùng mình.
Mẹ Viên Cảnh Thụy đã đổi phòng bệnh nên phải lên
tầng cao hơn, cô hộ lý sau khi nghe cô nói số phòng bèn dẫn cô tới phòng bệnh, còn quan tâm hỏi han cô:
“Bên ngoài mưa to lắm phải không? Người cô ướt hết rồi”.
Đổng Tri Vy lắc đầu: “Không sao, mưa không to lắm”. Nói xong cô bước tới trước cửa phòng bệnh.
Ngoài cửa có hai người đàn ông mặc áo đen thấy cô tới liền gật đầu chào:
“Chào cô Đổng”.
Đổng Tri Vy khựng lại, người đứng bên trái nói với cô: “Anh Viên phái chúng
tôi tới trông nom bà Viên, anh ấy cũng đã thông báo cho chúng tôi biết
cô sẽ tới, cô Đổng cần gì cứ nói với chúng tôi”.
Đổng Tri Vy nghe
xong mới hiểu, phản ứng của Viên Cảnh Thụy về chuyện của mẹ quả nhiên
rất nhanh nhạy, tìm vệ sỹ tới bảo vệ sự an toàn của mẹ 24/24 giờ nhanh
như vậy. Chỉ là không biết làm rầm rộ thế này bà Viên có phản ứng thế
nào.
Cô vừa nghĩ thế đã thấy cửa phòng bệnh mở ra từ bên trong, bà
Viên mặc bộ quần áo trắng xanh của bệnh nhân bước ra đứng trước mặt cô
và hai người kia, nhìn thấy Tri Vy bà sững lại rồi mỉm cười, những nếp
nhăn trên gương mặt tươi tắn như đóa hoa cúc.
“Tri Vy đến rồi à, một
mình bác đang thấy buồn chán, mau vào đây”. Nói xong bà đưa tay định kéo cô vào thì nhìn thấy hai người đàn ông đứng cạnh, mặt bà cau lại, nói:
“Ai da, hai cậu vẫn ở đây à, không phải đã bảo hai cậu về rồi sao?”.
Hai người đàn ông chỉ cười không nói gì, còn cẩn thận ra hiệu cho Tri Vy vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại cho hai người.
Bà Viên thở dài rồi than phiền: “Cháu thấy đấy, chuyện này là sao chứ, bác có sao đâu mà nó cứ xét nghiệm hết cái này đến cái kia, giày vò bác lâu quá, lại còn cho hai người tới đứng ngoài cửa, cháu nói xem có tội
không cơ chứ, bác muốn về nhà đi chợ nấu cơm lắm rồi”.
Hai người đang nói chuyện thì cô hộ lý ban nãy cầm huyết áp kế vào, nghe được câu cuối cùng của bà Viên liền bật cười: “Bác à, anh Viên đã chuẩn bị cho bác
một bữa ăn điều dưỡng tốt nhất, kiểm tra toàn thân kết hợp với điều
dưỡng, ít nhất trong một tuần những người trong nhà bếp sẽ nấu bữa ăn
dinh dưỡng theo thực đơn cho bác, bác còn muốn chạy đi đâu mua rau nấu
cơm cơ ạ?”.
Kiểm tra toàn thân kết hợp với điều dưỡng… Đổng Tri Vy vô thức cúi xuống nhìn chiếc cặp lồng đang cầm trong tay.
Bà Viên cũng nhìn thấy, gương mặt lộ rõ sự chờ đợi nhưng lại có phần ngạc nhiên: “Đây là…”.
Cô hộ lý cũng rất nhanh nhẹn, chỉ một loáng là đo xong huyết áp, ghi vào
cuốn sổ ở đầu giường xong liền ra ngoài, trước lúc đi còn nói: “Bác còn
hỏi à, con dâu mang canh bổ tới cho bác đấy”.
Đổng Tri Vy cuống lên: “Tôi không phải…”. Còn chưa nói hết câu thì cô hộ lý đi lại nhanh như gió đã mất hút.
Ánh mắt chờ đợi của bà Viên vẫn đang hiện hữu trước mặt, không còn cách nào khác cô đành trả lời: “Thưa bác, đây là canh hà hầm đỗ trọng cháu mang
tới, không biết có hợp khẩu vị của bác không nữa”.
Cả đời này bà Viên chỉ nuôi có một cậu con trai, con trai bà đương nhiên rất hiếu thuận
nhưng nhưng việc nấu nướng thực sự có thể lấy mạng anh. Khi còn nhỏ nấu
một bát canh cho bà mà cháy khét mất một nửa, từ trước tới giờ luôn là
bà nấu nướng cho hai mẹ con, chưa bao giờ được hưởng cảnh c