pacman, rainbows, and roller s
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325094

Bình chọn: 7.00/10/509 lượt.

hăm sóc thế

này, bỗng chốc cảm thấy xúc động muốn rơi nước mắt, hai tay bà nắm chặt

tay Đổng Tri Vy, miệng nói không ngớt:

“Hợp, chắc chắn là hợp lắm, Tri Vy à, cháu đối tốt với bác quá”.

Tri Vy cảm thấy không thể chống đỡ được sự nhiệt tình của bà nhưng cũng

không thể để bà hiểu nhầm thế này được, cô đồng ý với Viên Cảnh Thụy

chăm sóc bà là một chuyện, nhưng để sự hiểu nhầm nguy hiểm này tiếp tục

kéo dài thì tuyệt đối lại là chuyện khác. Cô đâu có đồng ý với anh mang

lại cho bà sự hiểu nhầm tai hại thế này chứ, mà cũng không thể đồng ý

được.

“Thưa bác, bác đừng hiểu nhầm ạ, cháu chỉ là thư ký của tổng

giám đốc Viên thôi ạ, trong lòng giám đốc lo lắng cho bác nhưng thực sự

công việc bận quá nên mới bảo cháu mang canh hầm tới cho bác”.

Cô đã

lẩm nhẩm mấy câu này trên đường rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy

nên giải thích chuyện này rõ ràng, không ngờ nghe xong bà Viên không hề

ngạc nhiên, mà còn gật đầu: “Đúng thế, bác biết cháu là thư ký của nó,

tối qua Cảnh Thụy nói hết rồi”.

Lần này tới lượt Đổng Tri Vy ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Viên nói hết rồi ạ?”.

“Nói rồi, bác biết hết rồi, yên tâm đi, bác biết cháu là thư ký của nó, không hiểu nhầm, không hiểu nhầm gì đâu”.

Bà Viên nheo mắt cười nhìn Tri Vy nói, ánh mắt hiền từ của bà tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, suýt nữa làm Tri Vy tan chảy.

4

Vì bà Viên quá nhiệt tình nên Đổng Tri Vy ở lại bệnh viện nói chuyện với

bà rất lâu, đương nhiên là phần lớn thời gian đều do bà Viên nói cho cô

nghe, mọi chuyện đều liên quan tới Viên Cảnh Thụy, hầu hết đều là những

câu chuyện khi anh còn nhỏ. Bà Viên nói tiếng Thượng Hải, lại nói rất

nhanh, nghe là biết bà là người nóng vội, khi kể tới những chỗ vui vẻ

Đổng Tri Vy cũng phải mỉm cười dù đang có tâm sự trong lòng.

“Cái

thằng bé này lúc nhỏ nghịch lắm, cả ngày đùa nghịch leo cao leo thấp

trong ngõ, có lần nó còn dẫn cả một đám trẻ con đi hái trộm mướp trong

vườn nhà người ta, không biết có người ở nhà, nhà người ta tỉnh giấc ngủ trưa bèn dậy hô hào đuổi bắt, cả đám vừa lăn vừa trèo chạy trốn, chỉ có nó là chạy nhanh nhất, cháu biết sau đó ra sao không?”.

Bà Viên kể chuyện sống động như thật khiến Tri Vy tiếp lời: “Sao ạ?”.

“Nó nhỏ người lại mặc một chiếc áo may ô rộng, lúc trèo tường thì mắc phải

mấy miếng thủy tinh người ta cắm trên đấy, bị treo lơ lửng rồi bị người

ta bắt lôi đến trước mặt bác, để bác mắng cho một trận”.

Chuyện này

cũng buồn cười quá, Đổng Tri Vy không nhịn được cười thành tiếng, bên

ngoài cửa có tiếng nói vang lên: “Hai người đang nói gì mà vui thế?”.

Đổng Tri Vy giật mình quay lại, dường như cô còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mình phát ra trong lòng.

“Con trai, con đến rồi à, Tri Vy nói chuyện với mẹ được một lúc rồi, à, đúng rồi, nó còn mang canh gà hầm đỗ trọng tới, con lại đây ngửi xem, thơm

lắm”.

Lúc bước tới Viên Cảnh Thụy còn nhìn Tri Vy đang đơ người ra

rồi cười, bình thường anh vốn hay cười, đôi mắt đen láy cong lên khiến

người khác có cảm giác dễ gần, nhưng Đổng Tri Vy hiểu rõ nhất sự gần gũi ấy chỉ là biểu hiện bề ngoài, Viên Cảnh Thụy là một người đàn ông đáng

sợ, anh là kiểu người giây trước vừa mỉm cười bắt tay với người ta xong

giây sau có thể khiến người ta tổn thất nặng nề, cô đã chứng kiến vô số

lần nên không thể nào quên được.

“Thơm thế này mà mẹ không ăn à?”. Viên Cảnh Thụy nhìn mẹ nói rồi quay sang cười với Tri Vy: “Cảm ơn”.

Tri Vy muốn đứng bật dậy trả lời anh theo phản xạ nhưng người cô vừa khẽ

nhúc nhích thì bị anh ấn xuống, áo khoác cô vắt trên thành ghế, bàn tay

anh chỉ dừng lại trên vai cô một khoảnh khắc rồi trượt xuống chiếc áo

khoác.

Anh cúi đầu nhìn rồi hỏi: “Bị mưa à? Sao ướt hết thế này”.

“Ai da, sao mẹ không để ý chứ, ướt mưa mà cũng không nói, hôm nay lại lạnh thế này, cẩn thận không bị cảm đấy”.

Bà Viên vội nói rồi nhìn con trai: “Vậy con mau đưa Tri Vy về đi, mẹ ở đây cũng không có việc gì đâu”.

Tri Vy bị kẹp giữa hai mẹ con bà Viên, chân tay không biết để đâu, muốn

đứng dậy thoát khỏi vòng vây này lại bị ghế chặn, huống hồ tay Viên Cảnh Thụy còn để trên thành ghế, ở ngay sau gáy cô, cách lớp vải giữa tay áo anh và mái tóc cô, dường như cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ da thịt

anh truyền tới.

“Mẹ, con vừa tới mẹ đã đuổi con về”. Viên Cảnh Thụy đáp rồi kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Tri Vy.

Bà Viên lườm con trai một cái: “Con có thể ngồi được bao lâu chứ, nghìn

năm còn khó có cơ hội thấy con ở nhà quá hai tiếng, không phải cứ đến

rồi đi ngay sao”.

Viên Cảnh Thụy cúi đầu cười: “Là con không tốt được chưa mẹ”.

Viên Cảnh Thụy ngoài ba mươi tuổi rồi, khi anh cúi đầu cười thế này thật

giống một đứa trẻ, Đổng Tri Vy chưa bao giờ thấy anh để lộ thần thái như thế khiến cô bất giác nghĩ tới hình ảnh cậu bé bị mắc trên bờ tường

không chạy thoát được.

Cô đưa mắt nhìn anh rồi chợt thấy buồn cười, sợ mình không kiềm chế được nên cô vội vàng đứng dậy.

“Thưa bác, tổng giám đốc Viên đến rồi, cháu xin phép về. Văn phòng còn có rất nhiều việc chưa giải quyết xong ạ”.

“Ơ, cháu còn nhiều việc phải làm thế à?”. Bà V