XtGem Forum catalog
Không Thị Tẩm? Chém!

Không Thị Tẩm? Chém!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324370

Bình chọn: 8.5.00/10/437 lượt.

!

Hai gã cung nữ khom người bẩm: “Tiểu thần không dám! Bẩm thái hậu nương nương,

bệ hạ xác thực có chỉ, miễn An Dật cô nương hành lễ với phi tần trong hậu

cung.” Chỉ là trong tay vẫn chưa từng buông Đức Phi ra.

Đức Phi nâng hai chân lên, hung hăng giẫm một cái lên chân hai cung nữ đang giữ

chặt nàng, thừa dịp hai người nàng bởi vì đau đớn phân tâm, giãy dụa ra, lưu

loát vươn tay vả mặt hai người.

Hai người kia lập tức sưng lên nửa bên mặt. Nhìn lực tay này của nàng, dĩ nhiên

là người luyện võ.

Trong nội tâm của ta không khỏi toát ra cảm giác hưng phấn đã gặp người tài, kỳ

phùng địch thủ.

Tuy Đại Tề lập quốc đã lâu lắm rồi, nhưng nhất thống gi­ang sơn chỉ ở mấy năm

này, con gái các gia đình hiển quý trong triều biết chút công phu phòng thân,

xác thực cũng bình thường.

Đức Phi thoát khỏi kiềm chế của hai cung nữ, bước chân như gió, ba bước liền

nhảy lên tới, ta liền lui ra sau, hoảng sợ kêu to: “A a, Đức Phi nương nương

muốn đánh người!”

Thanh âm sắc lạnh, the thé, trên mặt Tần Ngọc Tranh lộ ra thần sắc cực kỳ kinh

ngạc, nàng không thể hiểu một tướng quân ăn nằm chiến trường như ta sao lại bị

một cung phi làm sợ tới mức thét lên.

Tâm trạng của ta mừng rỡ, vừa bất động thanh sắc lui ra ngoài điện, vừa kêu to:

“Đức Phi nương nương đánh người rồi!”

Đức Phi hổn hển, đi nhanh lao đến phía ta, hai cung nữ sau thân thể ta kéo ta

lại: “Cô nương, chớ có kinh hoảng, Đức Phi đánh cũng không đến người!”

Hai người này ngu ngốc! Ta bay lên hai chân, đạp bay hai người nàng, nhìn Tần

Ngọc Tranh trợn tròn con mắt, cũng trừng mắt nhìn nàng.

Nếu như ta không có đoán sai, trận chào hôm nay, tất nhiên cũng có vài phần

liên quan với nàng.

Nàng không thể ngồi nữa, thân đứng lên khỏi ghế, giương giọng kêu lên: “Đức Phi

tỷ tỷ... Đức Phi tỷ tỷ...”

Đáng tiếc Đức Phi đã tức giận đến mất đi lý trí, đôi mắt gắt gao chằm chằm vào

ta, lao nhanh đến phía ta, mặc dù ta đá bay hai gã cung nữ, cũng không ở trong

mắt nàng.

Nàng nghiêm nghị kêu lên: “Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn tiện tỳ ngươi,

ngươi cũng đừng trông cậy vào hoàng thượng sủng ái mà kiêu ngạo trước mặt bổn

cung!”

Ta một cước đã bước ra Di Ninh cung, lại nghe được thái hậu lạnh lùng nói: “Cản

lại vị An cô này!”

Náo đến ngoài điện tự nhiên là cực khó coi.

Chắc bà ta nghĩ ta muốn lao ra tìm Phượng Triêu Văn làm chỗ dựa, kỳ thật ta bất

quá là muốn vọt tới ngoài điện tìm địa phương trống trải một chút đánh. Bằng

không trong nội cung thái hậu bố trí xa hoa, hoàn toàn bất đồng với Trọng Hoa

điện nơi Phượng Triêu Văn ở, ngộ nhỡ đánh nát cái gì đáng tiền, ta thực đền

không nổi a!

Sau lưng có tiếng gió xẹt qua sau đầu, ta liền thuận thế ngã xuống đất lăn một

vòng, vừa vặn khiến Đức Phi xông lại trượt chân, tung người mà dậy, đã tránh

khỏi thị vệ từ cửa đại điện xông tới, hai bước liền chạy ra khỏi ngoài điện.

Ngoài điện... Ừ, gió mát quất vào mặt, muôn hoa đua thắm khoe hồng... Chính là

thích hợp đánh nhau.

Khi Phượng Triêu Văn chạy đến, ta đang bị thị vệ trong nội cung hành hung tại

vườn hoa Di Ninh cung, hai quyền khó địch bốn tay, bốn gã thiếp thân cung nữ

cũng giao đấu cùng với những thị vệ này, cũng không người trợ giúp, ta lại đánh

giá thấp bản lĩnh của thị vệ trong nội cung thái hậu, nên có một kiếp này.

Đức Phi khàn cả giọng hô: “Đánh chết tiện tỳ này! Đánh chết tiện tỳ này!” Bản

thân cũng tận dụng mọi thứ, giẫm mấy phát lên người của ta.

Trâm cài trên đầu nàng tán loạn, búi tóc cũng lệch ra đến một bên, chật vật

không chịu nổi, gương mặt trướng đến đỏ bừng, mắt sáng quắc giống như minh

châu, nếu không phải đang ở tình trạng hiện giờ, bảo đảm ta cũng động tâm.

Chỉ nghe một tiếng hét to: “Dừng tay! Đây là đang làm cái gì?”

Mấy cái chân trên người của ta lập tức đều ngừng lại.

Đức Phi bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phượng Triêu Văn, nước mắt xuyến

một tiếng liền chảy xuống, than thở khóc lóc, ủy khuất cực kỳ: “Bệ hạ, nàng...

Nàng khi dễ nô tì!”

Ừ, đây cũng là phản ứng nhạy bén!

Ta nằm ở trong bùn đất không ngừng cười ha ha, nếu như bị đánh có thể khiến cho

ta rời đi hoàng cung Đại Tề, kỳ thật cũng là mua bán có lợi.

Kỳ thật khởi điểm ta cũng quả thực thi triển vài quyền cước, chỉ là khí lực

không nhiều, võ nghệ của thị vệ trong nội cung thái hậu cực cao, hơn nửa công

phu ta học lúc đầu là trên ngựa, bảo vệ quốc gia mở mang bờ cõi. Ta bất quá là

muốn nháo chuyện, máu tươi nhuốm Di Ninh cung thì không tốt. Bất quá vừa có

chút nhân từ, liền bị mười mấy thị vệ như đàn ong tuôn ra vây quanh, cùng giẫm

đạp.

Phượng Triêu Văn hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi: “Sao ta nhìn ra là ngươi

khi dễ nàng mà không phải là nàng khi dễ ngươi?” Nói đi nhanh tới kéo ta.

“Kéo sai rồi kéo sai rồi!” Ta chỉa chỉa Đức Phi khóc thương tâm một bên: “Tiểu

mỹ nhân mắt hạnh má đào khóc điềm đạm đáng yêu như vậy, bệ hạ ngươi thật là

nhẫn tâm!”

Phượng Triêu Văn bạo phát một cái trên đầu ta: “Ngươi yên lặng, nha đầu!”

Trong mắt phượng mây đen cuồn cuộn, giận trừng nhìn đám thị vệ đang luống

cuống: “Các ngươi —— đến chỗ Yến Bình