
nhận phạt!”
Đám thị vệ kia té chạy.
Phượng Triêu Văn vươn tay ra với ta, ta hắc hắc vui lên, lau máu trên mặt do bị
thị vệ đánh: “Bệ hạ anh minh, An Dật là một kẻ tù phạm, không dám! Không dám!”
Thử vùng vẫy vài cái, thật sự vô lực, chỉ phải ngồi trở xuống.
Hắn càng nổi giận, mắt lạnh nhìn mọi nơi, cung nhân chung quanh sớm đã ào ào
quỳ xuống, lặng ngắt như tờ. Quay đầu lại hỏi
ta: “An Dật, ngươi không tin ta?”
Ta ngồi dưới đất, nhìn Phượng Triêu Văn ở trên nhìn xuống, đột nhiên cảm giác
được chính mình sớm đã thấp đến đất đen, dù là bị người giẫm lên mấy cước nữa
cũng không chẳng sao cả. Người thương yêu ta nhất trên đời này đã sớm đi, trong
thế giới không nhìn thấy hắn, dù là ta gãy cánh, lảo đảo, tan xương nát thịt,
lại có ngại gì?
Ta cười đến thật là vô lại, nắm chặt lấy đầu ngón tay kể: “Bệ hạ, lúc ta và
ngươi quen biết, khi đó bệ hạ còn xưng điện hạ, hai nước mặt ngoài hòa thuận,
ngầm đối địch, bệ hạ làm những sự tình kia... Hắc
hắc, muốn cho An Dật tin ngươi... Cũng khó!”
Mặc dù về sau ta có hồ đồ, nhưng đại sự vẫn rất rõ ràng.
Thần sắc trên mặt hắn quả nhiên khó coi.
Bất quá, hôm nay ta bị đánh trong cung, trong nội tâm bị đè nén, tự nhiên muốn
nói ra chán ghét, không quan tâm, tiếp tục kể: “Từ tín nhiệm, từ trước đến nay
hình dung đồng bạn, chiến hữu, người thân, người yêu, quan hệ giữa ta và ngươi,
cũng không ở trong đám này, nói gì tín nhiệm?”
Trên mặt hắn lại chợt hiện ra một nụ cười: “Cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ
biết...”
Biết rõ cái gì, ta chẳng muốn trông nom.
Hắn cúi người, cũng không để ý long bào trên người mình, bế ta lên, ta kinh hô
một tiếng, thuận thế ôm cổ của hắn, máu trên tay lập tức nhiễm lên long bào:
“Máu... Máu...”
Hắn nửa cười nửa không: “Long bào này cũng không phải ngươi giặt, ngươi gấp gáp
gì?” Lại quăng xuống một câu cho cung nhân sau lưng: “Hôm nào lại thỉnh an mẫu
hậu sau!” Liền nghênh ngang rời đi.
Ta lướt qua bả vai Phượng Triêu Văn nhìn lại về sau, một đám cung nhân quỳ rạp
xuống đất, dập đầu như bằm tỏi, tình cảnh thật có vài phần long trọng. Đức Phi
khóc kinh ngạc nhìn một màn này, ngay cả Tần Ngọc Tranh và tiểu công chúa vừa
mới bước ra Di Ninh cung cũng một bộ dáng ngốc trệ.
—— trên thực tế, cử động lần này của Phượng Triêu Văn quá mức vượt qua dự liệu
của ta.
Hắn không ném ta vào thiên lao, cũng chưa từng đuổi ta ra hoàng cung, ngược lại
ôm vào trong lòng.
Tần Ngọc Tranh thì thôi, nghĩ đến hắn cũng biết Tần Ngọc tranh đã cho hắn đội
mũ xanh thật to trên đầu, ta nhìn Đức Phi bộ dáng ương ngạnh, như là người được
sủng ái, sao hắn cũng chưa từng thương tiếc?
Khi đi lồng ngực hắn chạm đến vết thương trên người ta, ta giả bộ đau đớn, “Ôi”
hai tiếng, hắn vội vàng thay đổi tư thế, cực kỳ nhu hòa ôm ta, chính là lời
thốt ra lại ác thanh ác khí: “Ngươi là nha đầu hoang dã, không ngoan ngoãn ở
Trọng Hoa điện, chạy đến đây mò mẫm hồ đồ! Bị đánh cũng xứng đáng!”
Ta tức quá, trừng hắn: “Thái hậu triệu kiến, ta dám không đến?” Cảm giác được
vây quanh thân thể của ta cứng một cái, chớp mắt lại càng nhu hòa ôm ta, trầm
thấp nói một câu: “Nàng quen giả nhân giả nghĩa, tất nhiên cũng là do ngươi
thêu dệt chuyện...”
Mặc dù tiếng nói cực thấp, cũng khiến ta nghe rõ.
‘Nàng’ này là ai, ta không cảm thấy hứng thú lắm, một nữ nhân nào đó luôn trong
nội cung, không quan hệ với ta. Nhưng thái độ của Phượng Triêu Văn thật sự là
vô cùng kỳ quái... Hắn mặc dù ác hình ác trạng đối với ta, nhưng ôm ta vào
trong ngực lại cẩn thận... Mà ngay cả khoé mắt đuôi lông mày từ trước đến nay
cứng nhắc lạnh lùng cũng nhu hòa rất nhiều...
Đến Trọng Hoa điện, Phượng Triêu Văn đuổi toàn bộ cung nhân đi theo ra ngoài,
lưu loát cởi cung trang trên người ta, nhìn thấy những dấu xanh tím trên người
của ta, mặt đẹp lập tức đen thành đáy nồi, một quyền đấm lên giường rồng, cả
giận nói: “Chết tiệt!”
Ta co rụt thân mình, sợ cú đấm tiếp theo của hắn đánh lên người của ta.
Mặc dù ta không sợ đau, gãy xương cốt cũng không phải đơn giản.
Hắn cầm chút ít thuốc tới tự tay bôi thay ta, vừa bôi vừa nhẹ giọng hỏi: “Đau
lắm không?”
Ta lắc đầu, Phượng Triêu Văn như vậy luôn khiến cho ta cảm thấy lạ lẫm quái dị.
nói không nên lời.
Đây không phải là thái tử Đại Tề xảo trá trước kia, đế vương máu lạnh hiện nay
mà ta biết.
Một năm kia mới quen biết
Phượng Triêu Văn trong rừng bích đào ở Đại Trần Cung, ngày hôm sau chơi đùa với
Tiểu Hoàng ở Đông cung, liền nhận được thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ.
Chủ ý của thánh chỉ chính là, thái tử điện hạ Đại Tề đường xa mà đến, xét thấy
Đông cung thái tử thân thể không khỏe, cần vài quan viên tuổi trẻ cùng đi dạo
thành, kẻ hèn may mắn trúng tuyển.
Lúc ấy ta quỳ rạp trên mặt đất Đông cung tiếp chỉ, lo sợ không thôi.
Đợi lúc ta dụ được Tiểu Hoàng nghe lời, không nằng nặc đòi cùng xuất cung, lại
thở hồng hộc chạy đến dịch quán, nhìn thấy thiếu niên ôn nhuận đang ngồi đối
diện Phượng Triêu Văn, uống trà, lập tức sợ nói không ra lời.
Nguyên lai quan viên tuổi trẻ trúng tuyển, chỉ có ta cùng Yến Bình.
Nếu như ngày t