
rôi qua, kinh thành đã hiện ra trước mắt.
Sau khi Đại Tề định quốc, cũng không dời đô, chỉ là Đại Trần vương cung trước
kia thay đổi chủ nhân mới.
Ta vốn cho rằng, cựu thần tiền triều giống ta, nhiều nhất là bị một đạo thánh
chỉ của hoàng đế bệ hạ, kéo ra pháp trường một đao chém xuống là xong, ai ngờ
thái giám ở cửa cung mặt không biểu tình tuyên chỉ, hoàng đế bệ hạ muốn gặp mặt
ta một lần.
Cũng đúng thôi. Ta cùng với Đại Tề hoàng đế bệ hạ hiện nay đã từng đối kiếm với
nhau trên chiến trường, có lẽ hắn sợ Yến Bình bắt lung tung một người đến tranh
công, vì thế, trách nhiệm của cấp trên, kiểm tra chiến tích của thuộc hạ chính
là một loại thủ đoạn cần thiết.
Huống hồ về lý, ta đã táng thân trong trận lửa lớn ở Cẩm Tú các Trần vương cung
ba năm trước.
Kỳ thật, Đại Tề hoàng đế Phượng Triêu Văn này quả thật có chút lạ lùng, tới ngự
thư phòng, thái giám tuyên chỉ mặt không biểu tình cản lại Yến Bình: “Bệ hạ có
khẩu dụ, Yến Tướng quân một đường mệt nhọc, kính xin hồi phủ nghỉ ngơi, ngày
khác sẽ truyền triệu. Bệ hạ chỉ triệu kiến một mình An tiểu tướng quân!”
Ta đứng ngơ ngác tại cửa đại điện, trong nội tâm thật hận Yến Bình không cho ta
tắm rửa.
Bất kể triều đại đổi thay, tấn kiến hoàng đế bệ hạ tự nhiên phải tắm rửa thay
quần áo, cho dù ta là một kẻ tù phạm, nhưng toàn thân thối thành như vậy, ngộ
nhỡ hoàng đế bệ hạ bị nhiễm mùi, sợ là sẽ máu tươi văng ba thước. Ta vốn muốn
lấy hắn làm ván đỡ, đổ hết tội lên trên người hắn...
Nghĩ nghĩ, chỉ có thể nhắm mắt bước vào.
“Đại Trần Quảng Vũ Tướng quân tấn kiến Đại Tề hoàng đế bệ hạ!”
Lễ nghi tấn kiến thế này, hồi lâu không luyện, thật quên không ít. Quả nhiên
khúm núm là phải trải qua năm tháng trường kỳ huấn luyện, xương bánh chè của ta
bất quá ba năm chưa từng cúi xuống, hôm nay lại có chút cứng ngắc.
Ngẩng đầu nhìn, nam tử trước mắt ngũ quan thâm thúy, hoa lệ tuấn mỹ làm cho
người không dám nhìn thẳng, một đôi mắt phượng lạnh lùng nghiêng qua: “An Dật
ngươi thật to gan!”
“Đa tạ bệ hạ khích lệ! Bệ hạ anh minh thần võ!”
Thời thế tạo anh hùng, thời thế cũng tạo cẩu hùng, thi thoảng làm cẩu hùng cũng
chẳng mất mặt, cha ta dạy ta như vậy!
Khóe miệng của hắn kéo ra, đột nhiên vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi vẫn
còn sống sao?!”
Ta “ôi” một tiếng, đặt mông ngồi ra sau, té ngã trên nệm dày trong cung, “Xin
lỗi bệ hạ, An Dật xác thực còn sống!” Dứt khoát không diễn nữa, nhếch miệng
cười nịnh nọt: “Bệ hạ ngài anh minh thần võ!” Đem giầy cỏ rách lộ cả đầu ngón
chân giấu vào trong áo choàng đầy miếng vá.
Kỳ thật cái này cũng không thể oán ta, muốn oán chỉ có thể oán cha ta.
Hắn mời người dạy ta học chữ, đọc sách, múa thương, quan sát nét mặt a dua nịnh
hót, nhưng chưa từng dạy ta trung tín lễ nghĩa lẫn nữ công, khiến ta vô tích sự
mang theo Tiểu Hoàng, làm ruộng nấu cơm may quần áo giặt đồ, hôm nay chúng ta
có thể còn sống mà không chết đói chết rét, đã xem như ông trời phá lệ ưu ái
rồi!
Nhưng cho dù ta nịnh hót hồi lâu, cái vị ngồi ở chỗ cao cao kia vẫn không lĩnh
tình.
Vài năm không gặp, người này lại càng đáng sợ hơn, cả mặt căng thẳng, cứ như ta
là chủ nợ lớn nhất của hắn, ánh mắt như dao găm, tùy thời có thể ném tới chém
ta.
Ta run rẩy.
Con người luôn thay đổi, còn trẻ rất anh dũng, càng già càng sợ khổ sợ
mệt sợ đau, chẳng lẽ ta già rồi?
Trên đường đi tuy ta chắc mẩm hẳn phải chết, nhưng nhìn thấy gương mặt này của
Phượng Triêu Văn, ta lại thực hận không thể chết trên đường!
Sống không bằng chết so với chết thống khoái càng thêm thê thảm hơn rất nhiều!
Ta nằm ẹp trên mặt đất không chịu dậy, thấy sắc mặt hắn càng hỏng rồi, cau mày,
hiển nhiên đang cố gắng kiềm chế tức giận: “An Dật, ngươi có thể đứng lên nói
không?”
Ta lắc đầu, thành thật đáp lại: “Bệ hạ uy nghiêm, tiểu thần sợ tới mức chân
nhũn ra rồi, dậy không nổi.” Cha ta nói, nịnh nọt chẳng bao giờ sai, nhưng thời
vận của ông không tốt, chuyện lớn chưa thành đã chết.
Bất quá thời vận của ta càng không hơn cha ta, nước mất nhà tan rồi, mang theo
tiểu hoàng đế chạy, lẩn trốn ba năm ở bên ngoài, ăn kham uống khổ, vẫn bị bắt
trở về, người không có đồng nào, nghèo kiết xác.
Hắn rốt cục không thể nhịn được nữa, gân xanh đều nổi hẳn lên trên mặt: “An
Dật, ngươi thật cho là ta không có biện pháp trị ngươi?”
Ta chẳng hề để ý buông tay: “Hôm nay tứ hải thái bình, vạn dặm sông núi đều
trong bàn tay bệ hạ, An Dật giống như miếng thịt trên thớt, cho dù bệ hạ bỏ An
Dật vào nồi hấp, ai dám nói nửa chữ không?”
Bình mẻ lại sứt, đại khái nói chính là ta.
Ngẫm lại Đại Trần đã diệt vong, ta vốn nên sinh lòng bi thương, nhưng hôm nay
ta chẳng những không buồn, mà lại rất là vui sướng trong nội tâm: triều đại
khốn kiếp, rốt cục cũng tàn! Ta rốt cục không cần giấu đầu lộ đuôi nữa.
Khi Đại Trần còn, thiên hạ chư hầu cát cứ, mỗi ngày Tiểu Hoàng trong cung ngủ
ngon, nước miếng chảy dài, cha ta và cha Yến Bình tranh ngươi chết ta sống, ai
cũng muốn làm đại thần phụ chính[11'>, dùng các kiểu năng lực.
Cha Yến Bình coi như có bản lĩnh, ít nhất sinh con trai, có ng