
ười kế tục. Cha
ta, một người không có con trai cũng tới tham gia náo nhiệt, nuốt không trôi
cơn tức này, lại đem một con nhóc như ta nuôi thành nam tử... Nữ giả nam trang
kỳ thật không dễ dàng!
Khi đó ta sống thực sự rất vất vả... Mỗi ngày cùng Tiểu Hoàng, nhìn thấy Yến
Bình tuấn tú oai phong, lại phải gánh thanh danh đồng tính, thật sự quá bi
thương.
Hôm nay ta không cần giấu đầu hở đuôi nữa, mỗi ngày làm ruộng ở nông thôn, y
phục trên người thêm một tầng lại một tầng miếng vá, nhìn như tên ăn mày, chẳng
qua cảm thấy cuộc sống này trôi qua thật là thỏa mãn...
Hắn mỉm cười, đại khái là bình thường không hay cười, ta cảm thấy nếu năm đó
khi Đại Tề và Đại Trần chiến tranh như lửa, hắn đứng hai quân ở trước trận cười
như vậy, Đại Trần bảo đảm không chống cự, mười vạn anh hùng đều giải giáp!
—— sát ý trong nụ cười này cũng quá thâm?
Hắn nói: “An Dật, ngươi đã biết mình là miếng thịt trên thớt, tốt nhất thành
thật một chút!”
Ta thành thật không có nghĩa là ta ngốc!
Hoàng đế bệ hạ Đại Tề quốc nói đến đây, đi xuống chỗ ngồi, mạnh mẽ ôm chặt ta
nửa tháng chưa tắm rửa vào trong ngực, dùng khí lực có thể ghìm chết ôm lấy ta.
Trong nội tâm của ta run rẩy, động lại không dám động, chỉ cảm thấy cái ôm này
ép chặt vô cùng, giãy lại giãy, bàn tay hắn giữ chặt đầu của ta, lại ôm cả thân
thể của ta vào trong ngực...
Ta bị dọa cứng lại rồi.
Khẩu vị của hoàng đế bệ hạ Đại Tề quốc này quá mức đặc biệt, ta nghĩ đến trận
chiến tranh năm đó, chính mình bị hắn bắt làm tù binh, cũng là một thân bụi đất
một thân mồ hôi thối, bị hắn ôm chặt trong ngực, về sau...
Chuyện sau đó, không đề cập tới cũng được.
Chẳng lẽ hôm nay tất cả nương nương phi tần hậu cung Đại Tề đều phải chật vật
vô cùng, bẩn không chịu nổi mới có thể được hoàng đế bệ hạ sủng hạnh?
Ta kỳ thật vẫn không có can đảm hỏi vấn đề này.
Thật lâu, mặt hắn vô cảm đẩy ta ra, hô một tiếng: “Người tới, mang nàng xuống
dưới tắm sạch sẽ.” Quay đầu ném hai chữ cho ta: “Thực thối!” Lại ngồi trở lại
chỗ.
Ta...
Chẳng lẽ là ta bảo ngươi ôm ta sao?
Bất quá người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hai cung nhân từ cửa đi
vào, ta ngẩng đầu lên nịnh nọt cười với Đại Tề hoàng đế bệ hạ, chỉ kém chảy
nước miếng: “Bệ hạ ngài thật thơm!”
Hai cung nhân ngơ ngác nhìn ta, bộ mặt khiếp sợ cứng đờ.
Hắn đang cầm ly trà, phù một tiếng liền phun tới, may mà ta ở cách xa, chỉ phun
lên bàn, bản tấu trên mặt bị hại, có lẽ ngày mai trọng thần dưới tay hắn nhận
lại bản tấu mà mơ hồ không nhìn ra nguyên dạng, lại phải kinh sợ vài đêm ngủ
không được a?
—— gần đây tâm sát phạt của người này nặng hơn.
Ta bị cung nhân dẫn tới phòng tắm, tắm sạch sẽ trong hồ cẩm thạch nóng bốc hơi,
lại mặc vào một bộ trang phục nữ màu lam nhạt, đưa đến Trọng Hoa điện. Kỳ thật
đường từ phòng tắm đến Trọng Hoa điện, ta rõ ràng quen thuộc.
Ba năm trước đây, mỗi ngày Tiểu Hoàng đều tắm rửa trong này.
Ta... Ở ngoài cửa gác.
Ta cũng từng ngủ nhiều lần trong Trọng Hoa điện, mỗi ngày việc học của Tiểu
Hoàng kết thúc lỡ dở, hắn thì ngủ, ta phải thức đêm chép thay hắn... Bằng không
ngày mai Thái Phó kiểm tra, không hoàn thành thì thư đồng như ta sẽ không may
bị đánh.
Vì vậy ta viết xong liền ngủ mất rồi, tỉnh lại liền ở trên giường rồng của Tiểu
Hoàng.
Nói thật, Phượng Triêu Văn là hoàng đế kỳ quái, hắn ở Trọng Hoa điện hơn hai
năm rồi, vậy mà nơi này vẫn giống như trước kia, có thêm chút ít sách, cũng
không có gì khác nữa.
Giờ phút này hắn ngồi ở sau bàn sách, thấy ta tiến đến, ngẩng đầu liếc nhìn,
rồi lại cúi đầu xem tấu chương.
Ánh mặt trời rực rỡ ngoài điện vô cùng không chân thực, ta tắm sạch sẽ, y phục
trên người tuy có chút ẻo lả, bất quá lại thoải mái, cung nhân đi theo phía sau
giờ phút này lại nhất loạt lui xuống… Đây là đãi ngộ của tù phạm sao?
Nhìn thấy phía trên bàn bày đồ ăn, ta vụng trộm di chân, lén vươn móng vuốt về
hướng cái đĩa.
Quá trình rất là mạo hiểm, Phượng Triêu Văn vừa ho khan, ta liền phải thu hồi
móng vuốt, ra vẻ nhìn đông ngó tây, cứ như đồ nhà quê lần đầu vào vào cung. Vờ
thế này cũng có chút khó khăn, năm đó thiếu gia đây gây sóng gió, lừa dối tiểu
Hoàng, khi dễ cung nhân nào có thái độ này.
Bất quá, người ở dưới mái hiên…
Người ở dưới mái hiên[12'>…
Rốt cục, vơ lấy đĩa vào trong ngực, ta xoay người, đưa lưng về phía hắn, từng
miếng từng miếng cắn nuốt.
Món ăn vào miệng liền tan, ăn cực kỳ ngon, chỉ là hơi ít. Đang tiếc nuối, bên
cạnh đưa qua một ly trà nóng, ta nhận lấy uống vào ngụm lớn, một tay nhón đồ
ăn, ta kia thuận tiện đưa tới, “Một ly nữa.” Lại cắn một miếng, chợt phát hiện
một sự kiện: trong điện này, trước mắt chỉ có hai người.
Một người là ta.
Một người khác... Đại Tề hoàng đế bệ hạ Phượng Triêu Văn...
Ta vùi mặt vào trong đĩa, vô cùng hối hận.
Cha ta nói, thời điểm cọp ăn thịt, cũng sẽ để mắt chú ý xung quanh.
Ông còn nói, triều đình tựa như rừng hoang, không phải ngươi xé nát ta, chính
là ta cắn đứt cổ họng của ngươi...
... Cha, nữ nhi thẹn với dạy bảo của người.
Cái ly nhẹ nhàng đưa tới, Đại Tề hoàng đế b