
ửa đại điện thì hận không thể hoan hô một
tiếng, trong nháy mắt không thấy đâu.
Ta nhịn không được cười ha ha, tiểu cung nữ này thật đáng yêu!
“Còn cười?!” Điền Bỉnh Thanh trừng ta, lại nhịn không được, mình cũng nở nụ
cười.
“Đến nay hoàng thượng còn chưa có con.” Tiểu Điền lo lắng thở dài một tiếng,
lại nhỏ tiếng nói thầm: “Hắn lại không chịu... Sao còn có thể ban thuốc cho cô
nương?”
Phượng Triêu Văn cũng không nhỏ rồi?
Hôm nay hắn đứng đầu một nước, hậu cung phi tần không có ba nghìn cũng có năm
trăm chứ? Hắn lại vẫn chưa có người nối dõi, chẳng lẽ là… Ngẫm lại thảm cảnh
của mình tối hôm qua, ta chối bỏ ý nghĩ hoang đường này.
Rừng bích đào trong ngự
hoa viên, là địa phương tốt cho tình nhân tản bộ, thuận tiêu hoá.
Năm đó Đại Trần vong quốc, ta từ trận tiền trở lại Đại Trần Cung, Tiểu Hoàng
lôi kéo ta muốn xem hoa bích đào trong ngự hoa viên. Bích đào trong ngự hoa
viên mỗi năm nhuộm đỏ toả hương vào tháng ba, màu màu tươi đẹp, đúng là hoa đỏ
như máu.
Đáng tiếc ngoài cung chiến hỏa say sưa, quân đội Đại Tề tiến công về hoàng
thành, mộc công thành[19'> từng nhát đập vào cửa thành, như búa tạ hung hăng nện
ở trên lòng người, nện cho lòng người đều ngăn không được run rẩy, cuối cùng tự
nhiên vỡ thành.
Ta ăn uống no đủ, không cần để tâm đến con riêng, chỉ cảm thấy ngày xuân thật
tốt. Đi dạo cùng Điền Bỉnh Thanh đến rừng cây bích đào, mùi thơm xông vào mũi,
một biển mây hoa, chỉ cảm thấy lòng mang sung sướng. Thầm nghĩ nếu Tiểu Hoàng
biết rõ trở thành tù phạm Đại Tề có thể no bụng, thoải mái thưởng ngoạn cảnh
đẹp, không biết trong lòng có hối hận?
Nơi này có thể gặp được Tần Ngọc Tranh, quả thực là oan gia ngõ hẹp.
Bên người Tần Ngọc Tranh đi theo bốn cung nữ, ta nhớ nàng nhỏ hơn ta một tuổi,
giờ phút này lại ăn mặc như phụ nữ đã có chồng, đôi mắt trông mong, vươn cổ
nhìn qua cây cầu đá nhỏ đối diện rừng hoa bích đào, cứ như biến thành hòn vọng
phu.
Lúc ta cùng với Điền Bỉnh Thanh đi vòng qua sau lưng nàng, thì nhìn đến kỳ cảnh
này, chỉ cảm thấy ứng câu danh ngôn kia: nhân sinh hà xứ bất tương phùng (Trong
đời, thiếu gì chốn có thể gặp nhau)!
Xem này, Tần Ngọc Tranh thân là nữ nhi của Duệ vương gia Đại Trần quốc, từ
trước cưỡi trên đầu ta, cao ngạo ngang tàng. Ta vốn cho rằng, Đại Trần đã mất,
nha đầu kia chắc cũng phải chán nản làm Vương tộc lưu vong sao? Ta sao biết bản
thân bên ngoài mang theo Tiểu Hoàng chịu khổ vất vả, chạy một vòng vẫn bị bắt
trở về làm tù nhân, nha đầu kia chắc chẳng bằng ta mới phải, ngờ đâu lúc này
Điền Bỉnh Thanh tiến lên phía trước nói: “Tham kiến Ngọc phi nương nương!” Lại
khiến cho ta như bị một tiếng sấm to giữa trời quang đánh vào đầu, sửng sốt
sinh ra ảo giác!
– Tần Ngọc Tranh, nàng làm phi tử của Phượng Triêu Văn rồi?
Đây quả thực là chuyện đáng cười nhất thiên hạ!
Năm đó nàng không phải tâm tâm niệm niệm trăm phương ngàn kế muốn gả cho Yến
Bình làm vợ sao?
Ta đã từng hận nàng thấu xương, vắt óc suy nghĩ muốn trả thù, lại chưa từng
nghĩ, vận mệnh, ngay từ khi ta chưa ý thức được, hung hăng cho nàng một đòn.
Còn có tin tức tốt nào khiến cho người dễ tiêu hoá hơn sao?
Ta thật sự nhịn không được, “phì” một cái cười ra tiếng, nàng chậm rãi xoay
người lại, đôi mày thanh tú cau lại, cực mất hứng trừng mắt ta, cung nữ bên
người nàng lớn tiếng quở trách: “Lớn mật! Gặp Ngọc phi nương nương sao không
quỳ? Là ai trong nội cung? Sao không có quy củ như vậy?”
Điền Bỉnh Thanh trừng cung nữ, “Tiện tỳ, người trong nội cung bệ hạ, ngươi cũng
dám giáo huấn?! Người tới, lôi đi bạo thất[20'>!” Nào có một phần cung
kính lúc vừa hành lễ?
Ta chỉ cho là hắn phô trương thanh thế giữ gìn ta, cảm kích nhìn hắn một cái,
nào ngờ sau lưng đột nhiên xông tới một gã áo đen, mang theo cung nữ như xách
con gà đi, cung nữ kêu cha gọi mẹ, cầu nàng “Ngọc phi nương nương”, “Ngọc phi
nương nương” nàng ba năm này cũng có tiến bộ, chưa từng lý luận với Điền Bỉnh
Thanh, chỉ nhìn cung nữ đi xa, mới thản nhiên nói: “Điền công công, tội gì so
đo với tiểu nha đầu?” Hai mắt giống như châm đâm tới: “Vị cô nương này... Nhìn
rất quen mặt a!”
Trong lòng của ta thầm hô may mắn vì mình chưa từng sinh ra ý nghĩ chạy trốn
mà, bằng không lại bị đuổi bắt, nhất định là giết chết tại chỗ, còn có đường
sống sao? Thấy ánh mắt như châm của Tần Ngọc Tranh, đột nhiên cảm thấy vui vẻ,
ta thiếu chút nữa đã quên rồi – vị này, chưa từng thấy ta mặc trang phục nữ!
“Chúc mừng Ngọc phi nương nương, chúc mừng Ngọc phi nương nương, được hoàng đế
bệ hạ coi trọng, vinh hoa phú quý, trường thọ!”
Tần Ngọc Tranh nghe được thanh âm chúc mừng nửa thật nửa giả của ta đây, gương
mặt diễm lệ trắng bệch, chần chờ bất định chỉ vào người của ta: “Ngươi...
Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?”
Điền Bỉnh Thanh này đàng hoàng như hến[21'> chìm
đáy sông, ngậm chặt miệng, con mắt nhìn quanh mọi nơi, chính là không chịu nói
cho nàng biết.
– Tiểu thái giám này nhất định là cố ý!
Ta đang mừng thầm, trên cầu đá nhỏ đi tới một đội thị vệ, thủ lĩnh mặc phục sức
võ quan tứ phẩm, lỗi lạc như ngọc, đún