Khu Vườn Bí Mật

Khu Vườn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322902

Bình chọn: 10.00/10/290 lượt.

ước.

- Trên đường đi tôi đã báo rồi. Nhưng không thể cứ đứng đây được. Đạo diễn đi Hwaseong đi, còn tôi đi Jongju.

Tôi đang nói thì chuông điện thoại reo. Là đồn cảnh sát. Họ báo đã tìm thấy xe Joo Won ở Hwaseong và đã đưa những người trong xe đến bệnh biện Hwaseong rồi. Tôi và Jong Su vội vàng chạy đến Hwaseong ngay.

Bệnh viện Hwaseong. 2 giờ chiều, thứ Hai

Joo Won và Ra Im đang nằm cạnh nhau trong phòng cấp cứu ở bệnh viện. Trông như đôi tình nhân Romeo và Juliet, đến chết cũng chẳng tách rời nhau. À không, thật ra, tình huống của hai đứa này còn nguy kịch hơn nữa. Vừa thấy họ, nước mắt tôi đã chực trào ra. Tôi đứng thừ người một lúc lâu, không thể làm gì nổi ngoài việc hít thở. Jong Su thì vẫn còn chút tỉnh táo để hỏi thăm bác sĩ về tình trạng bệnh nhân. Bác sĩ trả lời bằng giọng trầm trầm lặng lẽ.

- Hai người họ bị ngất và được tìm thấy trên đường quốc lộ trong tình trạng mất ý thức cho đến giờ. Tuy nhiên họ vẫn duy trì hô hấp như bình thường.

- Tôi hiểu rồi. Từ đây về Gangnam không đến nửa tiếng đồng hồ, hãy chuyển họ đến đó đi. Đó là bệnh viện cả hai người họ đang điều trị.

Bệnh viện. 11 giờ trưa, thứ Ba

Joo Won đã tỉnh lại. À không, là Ra Im đang trong thân thể của Joo Won tỉnh lại. Joo Won thì bị nhốt trong cơ thể của Ra Im, nằm đó như một cái xác không hồn. Tôi đến trước giường của Ra Im đang bất tỉnh - không, là Joo Won - và hét lên với nó:

- Này, thằng điên kia... Sao chú có thể làm vậy hả? Sao lại có thể làm những chuyện như thế này hả, thằng mất trí! Ngoài cô gái này ra, không còn thứ gì khác quan trọng với chú nữa hay sao?! Kể cả gia đình chú cũng không thèm đoái hoài tới nữa à? Ném cho tôi một đôi giày da rồi đi là xong hả! Chú nói hễ trời mưa thì hai người sẽ hoán đổi đúng không. Rồi đến lúc trời lại mưa nữa thì tôi phải lựa chọn thế nào đây? Tôn trọng sự lựa chọn của chú, mỗi lần trời mưa đem nhốt Ra Im lại à? Chú hy vọng tôi sẽ làm vậy phải không? Nhưng tôi không làm được, không thể nào làm vậy được. Dù chú có hận tôi đến thế nào, tôi cũng không thể bảo vệ tình yêu đó. Dù chú có gào khóc đến phát điên đi nữa, tôi cũng muốn nhìn thấy em trai tôi được sống, dù phải sống như thế.

Văn phòng. 4 giờ chiều, thứ Ba

Tôi đang ngồi rũ rượi dưới sàn, vừa uống bia vừa khóc thì Seuli đến.

- Anh Joo Won vẫn ổn chứ? Em nghe nói anh ấy đã tỉnh lại rồi.

- Vẫn chưa...

- Nghe quản lý Choi nói...

- Đó không phải là Joo Won nhà anh.

- Ý anh là sao?

- Lúc đó anh thấy nó cười nhiều một cách khác thường nên đã hỏi tại sao. Chuyện thì chẳng buồn cười tí nào mà nó cứ cười như sắp ngất đi vậy, như một thằng điên. Nhưng đó lại là lời từ biệt của nó.

- Anh có thể nói rõ hơn cho em hiểu được không?

- Anh đã tưởng anh lúc nào cũng nhường nhịn nó. Vì anh là anh, là người lớn. Nhưng phải làm anh, phải là người lớn đến mức nào mới có thể chết vì người khác chứ?

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nói rồi Seuli vòng tay ôm gương mặt đầy nước mắt của tôi. Tôi chỉ còn biết khóc như đứa trẻ trong vòng tay nhỏ bé của Seuli. Nhật ký bí mật của Joo Won

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày xuất viện. Thật sự đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi. Bây giờ ngẫm lại, đó cứ như những giấc mộng thoáng qua. Ra Im gặp tai nạn trong lúc đang quay phim, rơi vào trạng thái chết não. Để cứu sống em, tôi đã ôm em chạy vào trong màn mưa. Em tỉnh lại lần nữa trong cơ thể tôi, không chỉ nhìn thấy tôi chịu đựng nỗi đau thể xác của chính em, mà còn nhìn thấy cảnh tôi nằm đó hôn mê - không, nói đúng hơn, em nhìn thấy chính cơ thể của mình. Chúng tôi đã mơ một giấc mơ giống nhau, tỉnh lại từ giấc mơ và cùng nhau nhìn thấy điều kỳ diệu. Được trở về với chính cơ thể của mình, cả hai đều may mắn sống sót. Trong bệnh viện, người ta chỉ thấy một kỳ tích đáng kinh ngạc duy nhất: Ra Im đã tỉnh lại sau một thời gian hôn mê. Ngộ nhỡ nếu bọn họ biết sự thật câu chuyện chúng tôi trải qua thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nói gì thì, tôi nghĩ không chừng đấy là khởi nguồn tạo nên tín ngưỡng tôn giáo.

Đến tận bây giờ, sau khi chúng tôi tỉnh lại đã mười ngày, Ra Im vẫn cứ ngỡ mọi chuyện đều là mơ, thỉnh thoảng lại véo má tôi rồi nói:

- Em, từ bây giờ, cho dù anh có làm gì em đều thấy đẹp. Dù anh có lỗi lầm gì em đều tha thứ. Chỉ vì một lý do duy nhất, anh vẫn còn sống.

Nghe những lời ấy từ cô gái trước mặt, tôi kéo em ôm chặt vào lòng, đặt nụ hôn lên môi em. Chúng tôi đang yêu nhau, cảm thấy như vừa được tái sinh.

Dạo gần đây, tôi mới biết mình mắc chứng bệnh mất trí nhớ một phần. Tôi luôn nghĩ bệnh sợ không gian hẹp đơn giản chỉ là hậu di chứng của một vụ tai nạn giao thông nhỏ, nhưng sự thật lại không phải như thế. Chứng mất trí nhớ một phần là chứng bệnh người ta mắc phải khi bị sốc cực độ vì một chuyện gì đó, khiến một đoạn trí nhớ của họ bị mất đi. Những trường hợp phổ biến hay gặp nhất của chứng mất trí nhớ xảy ra sau khi bị rối loạn ý thức, thường thấy điển hình như bệnh tâm thần, chấn thương sọ não, rối loạn thần kinh. Não bộ tự động xóa bỏ những việc xảy ra trong lần tai nạn ấy, hay những ký ức về thời gian chịu nhiều


Polaroid