Old school Swatch Watches
Khu Vườn Bí Mật

Khu Vườn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323243

Bình chọn: 8.00/10/324 lượt.

h cho các thư ký ra ngoài rồi ngồi xuống xô pha, bắt tréo hai chân lên nhau.

- Là cậu à? Người trả tiền là cậu?

Kể cả Jong Su không tức giận như thế thì chiếc mũi to của anh ta cũng đã rộng đến mức tính bằng mét vuông được rồi. Tôi cảm thấy mình như vị thần Genie trong Aladin và cây đèn thần, vừa nhè nhẹ lắc chân vừa đủng đỉnh nói:

- Thể lực của diễn viên đóng thế đúng là tốt thật. Những chuyện chỉ cần gọi điện thoại là được thì không làm, cứ có gì lại hộc tốc chạy tới tận nơi truy hỏi vặn vẹo nhau.

- Tôi hỏi cậu có phải người trả tiền không? Cậu là ai mà trả tiền nợ cho trường võ thuật? Chuyện nợ nần cậu nghe được ở đâu? Gil Ra Im nói sao? Về món nợ của trường võ thuật ấy?

- Hoàn toàn không phải do Gil Ra Im nói, có điều tình huống cũng gần như vậy.

- Cái gì gọi là “tình huống gần như vậy”! Cậu hãy giải thích rõ ràng cho tôi ngay!

Tôi không nhớ chính xác lắm nhưng có lẽ là khi tôi ngồi một mình trong văn phòng của Jong Su. Đó là những ngày mà tôi và Gil Ra Im hoán đổi thân thể với nhau. Khi có điện thoại gọi đến, tôi chần chừ không biết có nên nghe hay không rồi quyết định nhấc máy. Dù gì lúc đó tôi cũng là Gil Ra Im mà. Tôi không thể giải thích tất cả những chuyện này cho Jong Su được. Có giải thích thì anh ta cũng chẳng thể hiểu được nên tôi chỉ nói đại khái qua loa.

- Lúc tôi ở trong phòng làm việc của anh đã vô tình nhận một cuộc điện thoại. Được chưa?

- Nhận được điện thoại thì phải báo lại chứ, ai cần cậu tự cao tự đại ra tay trả nợ hả!

- Cứ coi như là đầu tư đi, đầu tư vào lĩnh vực văn hóa ấy. Những trường võ thuật cũng kêu gọi đầu tư đấy thôi.

-Tôi không hề có chút mong muốn được nhận đầu tư từ cậu. Trường võ thuật đã hoạt động được năm năm, trong thời gian đó ngôi trường cũng được xây dựng, và chúng tôi chuyển đến đó sau khi nó hoàn thiện. Đó là thứ mà tôi và các học viên đổ mồ hôi nước mắt mới có được. Nhưng trong nháy mắt, cậu lại biến tất cả chúng tôi thành trò cười. Cậu có biết điều đó không?

Tôi liền bỏ hai chân xuống và đứng dậy khỏi ghế xô pha, bước đến trước mặt Jong Su cương quyết nói:

- Thế thì sao? Tôi làm sao chịu đựng được nếu như Gil Ra Im là người nhận cú điện thoại hối thúc trả nợ đó? Cuộc gọi đến cả người thỉnh thoảng mới đến như tôi còn nghe được, vậy mà anh tưởng cô ấy chưa từng nghe hay sao? Nghe xong cô ấy sẽ lại nói câu xin lỗi đáng chết đó, tôi ghét khi thấy cô ấy phải như vậy nên mới quyết định trả! Tôi cũng lo anh sẽ nói những lời như thế này nên mới quyết định chỉ trả một nửa thay vì trả hết toàn bộ như dự định. Còn nữa, anh không cần phải lo. Tôi tính toán rất rõ ràng. Tôi không làm từ thiện đâu, anh cứ cố gắng trả lại tiền cho tôi đi.

- Dù có phải trả nợ, tôi cũng không trả cho cậu. Lập tức rút ngay tiền cậu đã trả về đi. Tôi sẽ đi nói chuyện với ngân hàng.

Jong Su quay lưng bỏ ra khỏi văn phòng không thèm ngoái lại, đã thế còn đóng rầm cửa một cách thô bạo. Tôi và anh ta cũng chẳng còn gì để tranh cãi nữa.

Cuộc chiến thứ ba

Vào dịp sinh nhật của ông ngoại, gia đình chúng tôi cùng tổ chức tiệc ở nhà hàng của khách sạn. Gọi là gia đình nhưng thực ra chỉ có ông ngoại và bà ngoại tư - người vợ hiện giờ của ông, dì, Oska, mẹ tôi, tôi và Hee Won. À, còn có em trai của bà ngoại, cái gai trong mắt tôi, thường vụ Park.

Toàn là những thành viên gia đình vốn chẳng thân thiết với nhau chút nào cùng ngồi ăn tối nên không khí thật gượng gạo. Bỗng có một nhân viên phục vụ đến và nói nhỏ vào tai mẹ tôi gì đó. Mẹ xin phép ông ngoại, bước theo nhân viên đó ra ngoài. Khi quay lại, bà mang một cái đuôi theo sau. Tính luôn cả ông bà ngoại thì tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào cái đuôi đằng sau mẹ. Trong một thoáng, khuôn mặt Oska trở nên méo mó. Khỏi nhìn vào gương cũng biết nét mặt tôi chẳng dễ chịu gì hơn anh ta. Cái đuôi của mẹ tôi, chẳng ai xa lạ, chính là Yoon Seul.

- Thưa bố, đây là con gái của bộ trưởng Yoon. Joo Won đã từng hẹn xem mắt với cô ấy. Rất xinh đẹp đúng không ạ. Chảo hỏi đi cháu. Đây là ông ngoại của Joo Won.

Nói xong mẹ tôi ngồi xuống. Yoon Seul gập người cúi chào ông bà.

- Chào ông ạ. Cháu là Yoon Seul. Chúc ông lúc nào cũng khỏe mạnh và trường thọ ạ.

- Rất vui được gặp cháu. Cháu đã xem mắt và đến đây trong dịp này thì chắc là sắp kết hôn rồi đúng không?

Ông ngoại đáp lại lời chào của Yoon Seul và hỏi. Mẹ tôi đáp ngay sau lời ông:

- Vâng, thưa bố. Con định vào mùa xuân sẽ tổ chức. Sang năm Joo Won cũng đã ba mươi tư tuổi rồi. Cháu ngồi đi. Trong lúc ăn, cứ từ từ tìm hiểu rồi sẽ quen thôi. À, cháu biết cậu ta chứ? Là anh họ của Joo Won, ca sĩ đấy.

Gương mặt Oska liền trắng bệch như tảng băng. Còn tôi cảm thấy khó chịu như có miếng thịt mắc vào cổ họng. Trái lại, Yoon Seul dùng nét mặt khô khan hướng về Oska và chào:

- Lần đầu gặp anh. Em là fan của anh đã lâu rồi.

- Lần đầu là thế nào? Không phải hai người biết nhau rất rõ sao?

Nói xong, tôi đặt con dao đang cầm xuống đĩa. Oska nhìn lướt qua tôi với ánh mắt khó chịu, sau đó đẩy ghế ra rồi dứng dậy bỏ đi mất. Yoon Seul vẫn giữ nụ cười sáo rỗng trên môi và cúi đầu nhìn đĩa đồ ăn của cô t