Khu Vườn Bí Mật

Khu Vườn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323185

Bình chọn: 7.5.00/10/318 lượt.

công trình đi trước rồi mới quay lại phía chiếc xe. Tất cả mọi thành viên trường võ, ngoại trừ Jeong Hwan, đều nhìn tôi với ánh mắt sững sờ. Tôi giả vờ ngạc nhiên.

- Tôi có vài việc phải đến đây, sao lại gặp nhau tình cờ vậy nhỉ?

- Cũng đúng. Sự trùng hợp thế này đôi khi cũng xảy ra. Chúng tôi đến tham gia tập huấn.

Jeong Hwan nhanh chóng đáp lại. Ra Im liền giương cặp mắt đầy nghi ngờ, hết nhìn tôi lại nhìn Jeong Hwan một hồi rồi hỏi:

- Hai người làm gì đấy? Lần này có phải thật sự tình cờ không?

Tôi và Jeong Hwan đồng loạt nhún vai thay vì trả lời. Ra Im bĩu môi tỏ vẻ không vui, quay sang lấy hành lý từ trên xe xuống mang lên vai. Tôi đưa tay đỡ lấy ba lô từ trên vai cô.

- Cô còn có chuyện cần nói với tôi cơ mà. Tôi là người bận rộn, nhưng cũng không quên thúc giục cô đâu, cô vẫn chưa có kết luận sao?

- Tôi không rảnh rỗi để dành thời gian suy nghĩ mấy vấn đề chẳng thú vị gì như thế.

- Sao cứ phải đắn đo lâu thế! Được rồi. Sau này chúng ta sẽ nói lại vấn đề ấy một cách bình tĩnh. Nghe nói mấy hôm trước cô gặp Choi Woo Young. Hai người làm gì thế? Lại anh anh em em cười cười nói nói à?

- Chúng tôi làm gì cũng đâu có liên quan đến anh.

- Sao lại không liên quan? Chúng ta có mối quan hệ của hai người đã hôn nhau mà.

Ra Im vội vàng lấy tay bịt miệng tôi lại, sợ bị người khác nghe thấy, cô đưa mắt lấm lét nhìn xung quanh rồi tức giận nói:

- Anh chán sống lắm rồi phải không? Nghiêm túc đứng đắn một giây cũng không được à?

Tôi thật sự không biết mình điên cuồng đến mức đó. Sao tôi lại thích người phụ nữ đối xử với tôi theo cách này đến vậy?

Khu nhà nghỉ tôi chọn nằm lọt thỏm trên sườn núi, như hòn đá giữa rừng sâu. Toàn bộ thành viên trường võ đều đồng thanh trầm trồ không gian trước mặt, thể hiện vẻ thích thú cực độ. Có lẽ ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi bản thân có thể giúp đỡ hoặc làm việc gì cho ai đó. Tôi chầm chậm bước vào nhà nghỉ với tâm trạng lâng lâng.

Đoàn người của trường võ lục đục xách đống hành lý lỉnh kỉnh vào phòng sách rồi ngồi thành một vòng tròn xoay quanh Jong Su. Tôi không ngồi cùng với họ mà lùi về phía sau một chút. Sau khi Jong Su trình bày với các thành viên lịch trình của đợt tập huấn, anh ta lẳng lặng nhìn hết một lượt tất cả mọi người. Trong tích tắc tất cả mọi âm thanh dường như ngưng bặt, không gian rơi vào tĩnh lặng. Một lát sau Jong Su mới nói tiếp:

- Vị trí này, là vị trí của người sẽ dẫn dắt trường võ trong năm tới. Hết năm nay tôi sẽ không còn làm người đại diện cho trường võ nữa. Nếu một người liên tiếp nắm giữ vị trí lãnh đạo, khi người đó bị thương hoặc chết thì đội sẽ tan rã. Vì thế, đây là truyền thống mà các đàn anh đi trước đã đề ra, mỗi năm sẽ đổi người đại diện một lần. Cho dù vị trí người đại diện có trống do tai nạn không mong muốn thì ai cũng có thể trở thành người lãnh đạo, dẫn dắt cả đội đi tiếp. Người đại diện cho trường võ chúng ta năm 2011 tới, Hwang Jeong Hwan, sẽ phải vất vả rồi.

Jong Su vừa dứt lời, Jeong Hwan từ chỗ ngồi đứng bật dậy, gương mặt tràn đầy vẻ quyết tâm nói với tất cả mọi người:

- Sau này xin nhờ mọi người giúp đỡ.

Tất cả đồng loạt vỗ tay hết sức mình. Tôi cảm thấy thật kỳ diệu. Nếu thay đổi vị trí đại diện thì mọi người hoặc là vui mừng tột độ, hoặc là tiếc nuối chứ, nhưng không hiểu sao không khí lúc này lại rất hùng hồn, ai cũng hừng hực khí thế. Có lẽ tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, không thấu hiểu được những điều đó mà thôi. Trong khi các thành viên chúc mừng bằng tràng vỗ tay giòn giã, Jong Su nhường lại chỗ ngồi cho Jeong Hwan rồi lẳng lặng đi ra ngoài một mình. Ra Im cũng đứng dậy đi theo anh ta.

Jong Su và Ra Im càng đi càng xa khu nhà nghỉ, tiến về phía con đường tản bộ. Nhìn hai bóng lưng đang sánh vai nhau dạo bước phía trước, tôi chợt phát hiện ra điểm giống nhau giữa hai người bọn họ. Sau vài giây ngỡ ngàng, tôi tiếp tục lặng lẽ đuổi theo sau. Bên tai vang lên đoạn đối thoại.

- Núi khi vào đông là quang cảnh em thích nhất trong bốn mùa.

- Tại sao?

Jong Su ngây người nhìn Ra Im.

- Khuôn mặt thì lạnh, cơ thể thì ấm, đi bộ tuy có mất sức nhưng nếu dừng lại thì sẽ bị chết cóng. Em thích cảm giác phải bước tiếp, đi tiếp để cảm thấy trái tim mình đập rộn rã, đập đến khi nổ tung. Nếu cứ tiến bước nhất định sẽ lên đến đỉnh.

Nghe những lời nói ấy, tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt mình. Mỗi câu nói của cô như khiến gương mặt tôi lạnh dần, gần như đóng băng. Từng hơi thở của tôi tỏa ra làn khói trắng xóa. Giọng nói cô cứ vang vọng lại.

- Về Dark Blood ấy. Anh nghĩ em có thể lọt vào vòng thử vai cuối cùng không?

- Nếu em đậu, em sẽ chọn làm diễn viên sao?

- Ấy, em sao có thể làm diễn viên được. Bộ phim này hầu hết là cảnh hành động, vai diễn của em cũng không phải vai chính nên em mới muốn thử một lần xem sao. Em cũng hy vọng nếu như được tuyển sẽ mau lành nghề, có thể nhanh chóng trở thành đạo diễn võ thuật. Anh nghĩ em không có tố chất làm đạo diễn ạ?

- Em có biết điều này không, không biết từ bao giờ, anh trở nên sợ hãi những cuộc gọi đến vào lúc nửa đêm. Bởi vì câu đầu tiên anh hỏi khi nghe những cú điện thoạ


XtGem Forum catalog