
của Hoàng Phủ Triệt hắn,
không cho phép bất cứ người đàn ông nào được đụng vào, cho dù chỉ một
lần.
Thân thể của cô bị hắn côi thành loại hắn cần hắn cứ lấy, mà chỉ có hắn mới có thể tùy ý đoạt lấy mà thôi.
“Vẫn muốn lừa gạt tôi sao? Lại muốn cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ sao?”
Nghĩ tới chuyện này, lửa giận trong hắn lại bừng bừng nổi lên.
“Không… Không…”
Cô không có cách nào chống đỡ lại công kích của hắn, cô chỉ có thể thừa
nhận. vấn đề lừa gạt hay không này, cô luôn cố gắng không nghĩ đến. Bí
mật kia của cô không thể cho ai biết được, nếu như một ngày nào đó bị
hắn phát hiện ra, mọi hy vọng của cô với hắn sẽ hoàn toàn biến mất, và
khi đó hắn sẽ cảm thấy một con người dơ bẩn ở cô.
Đã đứng ở trên vách núi cái chết cận kề rồi, cô không thể quay đầu lại
được, chỉ có thể liều lĩnh nhảy xuống. không có bất cứ một đường lui nào cho cô, chỉ có thể dựa vào hắn giú cô đi xuống.
Hoàng Phủ Triệt nhếch môi lên, dán lên tai cô.
“Có biết không, tôi đã muốn làm như vậy từ lâu rồi ?”
Hắn lấy tay đặt chân quấn lấy hông hắn, rồi bắt đầu tiến vào.
“Có phải em không biết, tôi đã nhìn thấy em đánh bi-a ở chỗ của Trình
Diệp ngay lúc đó tôi đã nghĩ muốn em, cứ như vậy từ phía sau… Tiến vào
trong em, bị em kẹ chặt, có bao nhiêu căng cứng, bao nhiêu mất hồn.”
Nhan Loan Loan im bặt, người đàn ông này… không khỏi quá tà ác rồi.
“Kết quả, so với tôi tưởng tượng còn chặt chẽm mất hồn hơn.”
Hắn khẽ cắn vành tai non mịn của cô, động tác ngày một nhanh hơn, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, khiến cho hắn chỉ hận không thể nuốt cô vào
bụng.
“Còn kẹp tôi chặt như vậy, uhm? Muốn lắm sao?”
Hắn nhìn cô như không chút để ý đến câu hỏi của mình, thân thể cũng
không còn đợi đến khi nhận được câu trả lời của cô, như được lên dây
cót, mạnh mẽ thẳng tiến vào nơi sau nhất của cô. Khoái cảm giống như
song biển đánh úp từng đợt từng đợt một, hắn liên tục tiến vào nơi sâu
nhất của cô, khiên cho từng bắp thịt hắn căng lên, răng nanh ra sức gặm
cắn chiếc gáy mịn màng của cô, khiến cho cô vì đau đớn mà kêu lên, đưa
hai người lên đỉnh của khoái cảm.
Nhan Loan Loan cảm thấy cái chết đang rơi xuống trên người mình, lại cảm nhận được một cỗ nhiệt mạnh của hắn mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể cô.
Câu nói kia được nói thế nào nhỉ? Rõ là… cái chết đến gần.
Mà một đêm này, còn biết bao nhiêu là triền miên… Suy nghĩ bây giờ hiện lên trong đầu cô là,Hoàng Phủ Triệt không có thật
sự giết chết cô, nhưng lại cũng lăn qua lăn lại thân thể cô khiến cho
Nhan Loan Loan gần ngất đi.
Cô xụi lơ như bùn, chỉ còn một chút hơi tàn, nằm trên giường hắn, rất nhanh liền thiếp đi chìm vào giấc ngủ.
Mà cái người khởi xướng kia, lại chống đầu gần như nằm trên người cô,
đầu ngón tay vén lấy vài sợ tóc của cô lên, mượn ánh trăng chăm chú nhìn hình ảnh cô lúc ngủ.
Người phụ nữ này, ngủ thiếp đi cũng đẹp đến độ khiến cho người ta kinh
sợ, không thể dời mắt. Cô nằm úp sấp, mới vừa trải qua một trận kịch
liệt vừa rồi, khiến cho tóc dài rối tung ở trên lưng trần bóng loáng.
Nhẹ nhàng thở yếu ớt, giấc ngủ an lành.
Nhưng lông mày, vẫn còn đang nhíu lại.
Hắn cố gắng đưa tay lên vuốt cho dãn ra, nhưng làm thế nào cũng không thể dãn ra được.
Hắn cúi đầu xuống, khẽ hôn lên, trong lúc đó, hơi trở đều có mùi hương của cô.
Hắn cố gắng chống đỡ thân thể, xoay người xuống giường bước vào phòng
tắm, lại đứng ra ngoài ban công hút thuốc. Cũng chính là nơi hắn và cô
vừa ân ái. Không tự giác, trên môi hắn nhếch lên một nụ cười.
Thật không ngờ, đây là lần đầu tiên, hắn cho phép một người phụ nữ sau
khi ân ái được phép nằm lại trên giường hắn an ổn chìm vào giấc ngủ.
Lần đầu tiên, hắn ở trên cơ thể một người phụ nữ mà cảm nhận được một
thứ khoái cảm như vậy, khiến cho con người xưa này vốn rất bình tĩnh của hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí, lại một lần nữa nghĩ đến việc muốn
dày vò cô cả đêm.
Loại chuyện mất đi lý trí như thế này, đối với hắn mà nói là một việc không phải là tốt.
Trên thực tế, đêm nay hắn đã bị cô làm cho kích thích.
Khi hắn từ xa đi tới câu lạc bộ
Trình Diệp, tất cả mọi người nơi nơi đều đang bận rộn chơi bài.
Tầm mắt của Hoàng Phủ Triệt đảo qua một lượt, không thấy bóng dáng của Nhan Loan Loan đâu.
“Người đâu?”
Trình Diệp đem ảnh chụp trong tay ném cho người khác, ôm lấy vai hắn,
chỉ chỉ vào một căn phòng, trên cánh cửa có 3 chữ màu đỏ điện tử rất bắt mắt.
“Phòng khách VIP.”
Lông mi của Hoàng Phủ Triệt khẽ chớp.
“Có ý gì?”
Trình Diệp nở nụ cười vô cùng sung sướng khi biết có người sắp gặp họa, lại gõ gõ và cười gian nói.
“Nhan đại mỹ nữ đang ở trong căn phòng đó.”
Hoàng Phủ Triệt nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, kiên trì cùng hắn
tiếp tục chờ đợi hắn nói tiếp. còn Trình Diệp thì vẫn ung dung vứt 1 củ
lạc vào trong miệng.
“Tiểu Nguyên cũng ở trong đó.”
…
Ngớ người ra trong vài giây, Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt gật đầu một cái,
trông mặt không giống với việc đi bắt gian trong phòng khách VIP là gì
cả.
Bộ mặt Trình Diệp đang mong chờ để xem kịch vui tan biến mất, ngẫm lại
chỉ là hắn đường đường là nhị thiế