XtGem Forum catalog
Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324274

Bình chọn: 8.00/10/427 lượt.

u của Hoàng Phủ Gia, đã bao giờ mất

bình tĩnh đâu?

Hơn nữa, vì phụ nữ thì càng chưa bao giờ có.

Đang khi Trình Diệp còn đang chơi đùa bên ngoài, lại thấy Nguyễn Diệc

Hàn xoa xoa ngực đi tới, hung hung hổ hổ bước đến tử rượu, lấy một chai

tu. Trình Diệp cảm thấy dường như chính bản thân mình đang bị hoa mắt

rồi?

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng trên khóe miệng của Nguyễn Diệc Hàn có một khối bầm tím…

Hắn đi tới gần cười hì hì nhìn Nguyễn Diệc Hàn, Nguyễn Diệc Hàn biết hắn tới tìm trò vui, cũng không che giấu gì. Nhổ một ngụm nước bọt ra, bắt

đầu dốc rượu mạnh vào trong miệng.

“Mẹ nó! Hoàng Phủ Triệt này thật không biết tốt xấu gì, sớm biết thế này gia đã trực tiếp ngủ với người phụ nữ kia! Thì quả đấm này cũng đáng

rồi!”

…“FEIFAN”

Hoàng Phủ Triệt phả một làn khói bên môi, giơ cánh tay phải lên, hoạt động cho giãn gân cốt.

Có cảm giác một chút ê ẩm đau.

Mấy quyeenfh kia, đúng là đã dùng lực mạnh rồi… Vì phụ nữ, cùng anh em

động thủ. Điều này không phù hợp với tác phong của hắn rồi, như vậy,

cũng không tốt.

Hắn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

Giọng nói của Trình Diệp vang lên, mang theo điệu bộ rất buồn ngủ.

Hoàng Phủ Triệt cầm điện thoại trong tay, nhưng vẫn có chút do dự.

“Có thể thông báo người của cậu chuẩn bị tiền rồi.”

Cơn buồn ngủ của Trình Diệp lập tức bay biến không một dấu vết.

“Tới tay rồi hả?”

Hoàng Phủ Triệt nhẹ cười, tầm mắt nhìn đến người phụ nữ vẫn đang ngủ say trên giường kia.

“Vẫn là trẻ con” (p!s; thề k biết có đúng không@)

Trình Diệp bắt đầu kêu rên.

“Làm sao có thể? Người hụ nữ đó đúng là Nhan Loan Loan, cậu xác định không phải là… làm bộ?”

“Xác định.”

Hoàng Phủ Triệt thoải mái nói rõ ràng hai chữ, chặt đứt mọi ảo tưởng của Trình Diệp.

“Đây là thu hoạch ngoài ý muốn của cậu, cảm giác thế nào? Mất hồn không?”

Hắn yên lặng một lúc, trong đầu cố gắng tìm một từ ngữ thích hợp để miêu tả

“Trên mức cực phẩm… Cực phẩm.”

Trình Diệp cười rộ lên.

“Cậu sẽ khiến Tiểu Nguyên tức chết cho mà coi.”

Hoàng Phủ Triệt cũng cười, cười một việc không liên quan đến mình.

Không sai, đây vốn là một ván bài. Chỉ là kết quả khiến người ta vui mừng

Hắn nói như vậy với chính bản thân mình.

Người phụ nữ này chỉ là một gia vị cho cuộc sống của bọn hắn, hắn cùng

cô cũng chỉ làm một hồi Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nhất thời ham vui, trừ

lần đó ra, cái gì cũng không có.

Ánh trăng chiếu rọi trên người, con người hắn từ trước đến nay vẫn luôn

yên tĩnh trước mọi song gió, thế mà lần này đã nổi lên chút gợn sóng

rồi.

Thật sự là cái gì cũng không có sao?

Thế thì tại sao lúc nghe thấy cô nói thích hắn, hắn lại có cảm giác như có thiên thạch rơi trúng đầu mình?

Thật sự là cái gì cũng không tính?

Thế vì sao khi nhìn thấy Nguyễn Diệc Hàn bước ra từ trong căn phòng có

cô, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc hỗn loạn, đôi mắt vẫn còn nồng đậm

tình dục, vì sao hắn lại không kiềm chế được bản thân mình lao tới cho

hắn mấy chưởng.

Hoàng Phủ Triệt ngồi xuống bên mép giường, không nhịn được hôn lên cơ

thể ửng đỏ mềm mại của cô. Những dấu vết trên mặt kia chính là do hắn

kích thích để lại.

Đôi mắt xinh đẹp càng nhìn sâu xa. Chiếc khăn trải giường đang hỗn độn kia chính là chứng cứ một hồi hắn chinh phục cô.

Thực chất, cô chính là người con gái luôn giữ mình trong sạch, điều đó

khiến cho hắn cảm thấy có phần kinh ngạc. cô giữ gìn tấm thân xử nữ 21

năm trời, lại bị hắn công phá đi. Hắn nên lấy làm vinh hạnh? Đắc chí?

Dương dương tự đắc?

Hắn cong khóe môi lên một cách trào phúng, nằm xuống bên người cô, nhẹ

nhành ôm cô vào lòng. Là hắn khiến cho cô mệt mỏi, nhưng cô lại yên lặng mà ngủ như vậy.

Nghe tiếng thở đều đều của cô, lần đầu tiên hắn có cảm giác không xác

định được suy nghĩ trong lòng mình, mới chỉ một buổi sang mà thôi nhưng

cô khiến cho hắn quá nhiều thứ gọi là ngoại lệ.

Hắn không kìm được mà bật ra câu hỏi

“Loan Loan, chúng ta… tới cùng thì được tính là cái gì?” Editor: Chuongnhobe.

Vài năm trước, thái tử tự mình đi Mỹ để đàm phán thành công một vụ buôn

bán súng ống đạn dược, trên đường đi bị một nhóm người dùng hết mọi thủ

đoạn hạ lưu ám sát để trả thù. Rồng lớn khó áp rắn nhà, hạ thủ của thái

tử bị thương rất nhiều, trong đó có Doãn Vệ Hoài bị trọng thương suýt

chút nữa thì mất mạng, lúc này sinh tử liền trong gang tấc thì bất ngờ

được Thi Dạ Chiêu ra tay giúp đỡ…. Cũng được coi là được cứu sống ngay

trước cổng Quỷ Quan, hắn cùng mấy trăm thủ hạ coi như tìm được đường

sống từ chỗ chết.

Đó là lần duy nhất trong hai mươi mấy năm trong đời của thái tử trải qua trận ám sát nguy hiểm đến thế. Lúc ấy, Doãn Vệ Hoài cũng bị trúng đến

vài phát đạn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Hắn phải dùng mọi sức lực cuối cùng để bảo vệ thái tử, thái tử biết cứ như vậy thì chỉ có thể ôm

xác của Doãn Vệ Hoài, hoặc cũng có thể ngay cả để thi thể cũng không thể tìm thấy được.

Bảo vệ an nguy của thái tử là chức trách của Doãn Vệ Hoài, từ ngày được

lớn lên trong Trữ gia thì hắn đều rõ ràng một điều nhe vậy. Không nghĩ

rằng đến cuối cùng thái tử không bỏ mặc hắn. Khi hắn, khi hắn…. k