
háu trai Hoàng Phủ Triệt nhà mình, vì để bồi dưỡng tình cảm
của hai người nên thường xuyên đưa cô gái này tới nhà chơi. Nhưng Hoàng
Phủ Triệt lại chỉ nhìn cô gái này một cách thờ ơ nhưng không để cho ông
nội hắn phát hiện ra, lại còn khéo léo cùng ông nói chuyện một hồi vô
cùng vui vẻ. Trong mắt hắn, tất cả phụ nữ đều rất giỏi việc che giấu tâm trạng mình, nhìn biểu hiện biết tròn biết méo của Kỳ Ngải Văn lúc này,
và bộ dáng của cô ả khi một mình ở cùng hắn, muốn bao nhiêu phóng đãng
có bấy nhiêu. Tiêu chuẩn dưới giường thục nữ, trên giường dâm đãng rất
phù hợp với người phụ nữ trước mặt hắn này.
Đại lão gia cũng nhớ tới việc đã lâu không có gặp Tiểu Tịch, trong lòng cũng rất mong nhớ, vẫn cố ý nhắc tới.
“Đứa bé Tiểu Tịch kia gần đây không đến thăm ta, mà hiện tại cũng không thấy bóng dáng đâu.”
Tầm mắt ông nhìn về phía thái tử.
“Con đi xem xem, có phải nó bị bệnh ở bên ngoài mà không ai chăm sóc rồi không?”
Lời này so với thánh chỉ hiển nhiên có tác dụng với hắn hơn cả, thái tử
liền nhanh nhanh chóng chóng đi tìm cô. Lái xe thẳng đến dưới nhà của
Trữ Dư Tịch, lại đứng trước thang máy có chút do dự.
Nhìn thấy sắc mặt Trữ Dư Tịch trắng đến xanh sao ra mở cửa, khiến thái tử nhìn thấy mà hoảng sợ.
“Có phải em không thoải mái ở chỗ nào? Có muốn đi bệnh viện không?”
Tay hắn nhanh chóng sờ vào trán cô, một tay khác lại sờ lên trán của chính mình để so sánh nhiệt độ của hai người.
Toàn bộ những hành động của hắn thành thục rất tự nhiên.
Không tồi, không phải là bị phát sốt.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện ra hai người đứng cách
nhau quá gần, đầu kế tiếp đầu, con ngươi đen thẫm của cô nhìn thẳng vào
trong đôi mắt sâu thẳm của hắn. Mà trong đôi mắt kia, mang theo đầy tràn tình cảm thân thiết.
Điều này khiến Trữ Dư Tịch nghi ngờ rằng người trước mặt này không biết có phải là thái tử không.
Nghĩ lại, hai người bọn họ, từ sau lần đó, chưa bao giờ gặp nhau mà chỉ
có hai người ở một chỗ. Mà kiểu đụng chạm như thế này càng không thể có
được.
Tay hắn đang khoác lên vai cô, mà hiện tại trên người cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng và một chiếc quần ngắn.
Bởi vì đứng quá gần nhau, hơi thở nam tính của hắn, hình dáng cao lớn
của hắn liền tràn ngập xung quanh hô hấp của cô, ở trước mặt cô. Mà tất
cả đều là gương mặt quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cái đụng chạm quen thuộc,…
Cô mín chặt môi, chỉ lo sợ bản thân không kiềm chế được mà nói ra những lời không được hay ho gì.
Hiện tại hắn đang đứng trước mặt cô, khiến cho trái tim cô luôn nhớ đến
tê tâm liệt phế bóng hình của hắn, khiến cho cô cảm thấy đau đớn đến khó chịu, thậm chí , đáy mắt nổi lên một tầng sương mù.
Cô không biết là hiện tại thái tử càng có tư vị như bước trên băng mỏng.
Đây là Tiểu Tịch, là Tiểu Tịch mà hắn vẫn luôn nhìn cô lớn lên từ nhỏ
đến giờ, là Tiểu Tịch nói là chán ghét hắn. Hắn vẫn biết chính mình là
loại đàn ông như thế nào, đúng như những điều Dĩ Nhu nói đêm qua, đàn
ông bên cạnh hắn đúng là kiểu vật họp theo loài, như vậy, tất cả đàn ông bên cạnh hắn và cả
chính hắn đều là đàn ông hư hỏng, bởi vì có năng lực xuất sắc, bề ngoài
xuất chúng cùng bối cảnh hiển hách, trên phương diện đối với phụ nữ đều
vô cùng thuận lợi. Chỉ cần với những điều kiện như trên thôi, càng làm
cho gần như tất cả phụ nữ trở nên điên cuồng để cùng với bọn hắn ở một
chỗ rồi, càng không ít những phụ nữ thích cái sự hư hỏng của bọn hắn.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện ra, tất cả những lợi thế về bề ngoài, năng
lực và gia cảnh của hắn mà nói, đối với cô gái trước mặt này đều trở nên vô dụng…
Hắn chính là vị thái tử từ lúc được sinh ra đã ngậm thìa vàng, chỉ vì
một câu của cô nói với hắn “anh khiến cho em phải chán ghét” đã đem tất
cả những thứ khiến hắn kiêu ngạo phủ định.
Hắn đã quen nghe những lời yêu thương của phụ nữ đối với hắn, bất kể con người, hay địa vị và tiền bạc của hắn cũng được, đều là một chữ yêu cả. Nhưng đối với Trữ Dư Tịch mà nói này, thật đúng là người phụ nữ “không
giống người thường”, khiến hắn cảm thấy mù tịt, thậm chí là không biết
làm thế nào.
…
“Anh thái tử, tại sao anh lại tới đây?”
Người phá tan những giây phút yên lặng lúc này lại là Trữ Dư Tịch, cô
thật sự không khống chế nổi chính mình. Từ khi Thi Dạ Chiêu trở về, cô
liền trở nên vô cùng mẫn cảm, mọi kiên cường trước kia không biết đã
chạy đi đâu mất rồi.
Sự nhẫn nại gắn bó với cô trước giờ đều đã bắt đầu không thể nhẫn nại nổi nữa.
Thái tử buông cô ra, làm bộ như vô ý vuốt tóc mình.
“Tiểu Nhu nói em không thoải mái trong người, ông nội thì lo lắng nên bảo anh đến xem em một chuyến.”
“A…”
Trữ Dư Tịch miễn cưỡng cười cười.
“Em không sao, khẩu vị không được tốt cho lắm, nên tiêu hóa không tốt, chỉ là một bệnh lặt vặt, không có gì đáng ngại cả.”
“Đã ăn tối chưa? Nếu không anh mang em ra ngoài ăn một chút?”
Thái tử vừa nói xong, ánh mắt liền nhìn đến hai cái hộp đựng thức ăn, lông mi khẽ động. Đi tới, nhìn qua một lượt hai hộp cơm.
“A, đó là buổi chiều em mua trên đường về, để chuẩn bị tối ăn.”
Trữ Dư Tịch vội vàng bước đến