Old school Easter eggs.
Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 9.00/10/359 lượt.

ai cô. “Trở về sẽ tiếp tục, em muốn uống bao nhiêu anh đều uống với

em.”

Lời anh nói, nghe vào tai những người xung quanh cũng rất

mập mờ, cho rằng tối nay Thái tử sẽ phù dung trướng noãn độ xuân tiêu

(*) (ViVu: cùng người đẹp trải qua đêm xuân nồng nàn)

(*) là một câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị

Thái tử chỉ cười mà không nói, nửa ôm cô rời đi.

Bình thường cô đúng là ngàn chén không say, nhưng khi đã say chính là mấy ngày cũng không tỉnh lại.

Đây là lần thứ hai Thái tử nhìn thấy cô uống say. Bế cô đặt vào ghế trước,

cô nhất định không chịu cài dây an toàn, tùy ý cô vậy. Cố ý cho xe chạy

chậm, còn chưa đến cửa khu nhà ở, rượu trong người anh đã phát huy sức

mạnh.

Thật sự mà nói anh uống với cô, ưu thế duy nhất chính là

rượu chậm ngấm vào mà thôi. Xe dừng ven đường, cô mở cửa, xông ra khom

người xuống ói.

Anh lấy nước và khăn giấy trong xe, lau qua loa

cho cô. Kéo cô lên từ trên mặt đất, cô đứng cũng không vững, dựa vào

người anh nói xằng nói bậy, không biết nói những gì. Từ nơi này có thể

nhìn thấy tòa nhà căn hộ của anh. Trầm ngâm trong chốc lát, anh hạ thấp

người cõng cô trên lưng, đi về nhà.

Đêm khuya yên tĩnh, trên lối

đi bộ, một người đàn ông cõng một người phụ nữ, từng bước đi về phía

trước, đèn đường kéo bóng hai người ra thật dài.

Cô ôm cổ anh, miệng vẫn nói lung tung, siết chặt đến mức anh thở không nổi.

“Nới lỏng một chút, siết chết anh rồi.” Một tay anh nâng mông cô, một tay kéo cánh tay cô.

Cô đột nhiên siết chặt tay hơn. “Không buông không buông, buông ra anh sẽ chạy ngay.”

Bước chân Thái tử khựng lại một bước, lại tiếp tục đi.

“Tiểu Tịch……”

Anh gọi tên cô, giọng nói trầm thấp trong đêm càng lộ vẻ thê lương. Cô mơ

mơ màng màng trả lời một tiếng, anh lại không biết phải nói gì.

Suy nghĩ thật nhiều, cứ như vậy mà cõng cô tiếp tục đi, đi mãi.

Chưa bao giờ anh cõng người khác. Lưng là một đại kị đối với anh. Phía sau không có mắt, không thấy được tổn thương trí mạng.

Mà bao năm qua, anh cho cô luôn là bóng lưng. Anh bảo vệ an toàn của mình, nhưng đã để lại cho cô những tổn thương sâu sắc.

……

Đường đường là Thái tử nhà Hoàng Phủ thế nhưng lại cõng một người phụ nữ say

rượu. Nhân viên quản lý chung cư bị dọa sợ, vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Thái tử từ chối.

Nhân viên quản lý lau mồ hôi. “Thang máy lên tầng của ngài có chút vấn đề,

vốn là cố ý chờ lúc ngài không có ở đây để kiểm tra sửa chữa, không

ngờ……”

Thái tử trầm mặc, trực tiếp mở cửa cầu thang, thà đi bộ lên lầu, cũng không chịu giao người phụ nữ trên lưng cho bất kì ai.

Cầu thang yên tĩnh, từng bậc từng bậc thang, anh bước từng bước từng bước.

Mồ hôi ướt áo sơ mi, từ trên trán rơi xuống. Trèo lên đến tầng hai mươi

thì anh đã sức cùng lực kiệt, trái tim mỗi một lần nhảy lên hình như

cũng bị thương nghiêm trọng. Ôm cô dựa vào hành lang nghỉ ngơi, tầm mắt

rơi vào các bậc thang đã đi qua.

Giọt mồ hôi rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Trên đoạn đường cô đi, lúc quay đầu lại, có phải chỉ có đau đớn khôn cùng, cô độc và nước mắt hay không?

Có phải cũng giống như anh hôm nay, mỗi bước đi đều như dốc hết tất cả sức lực, lại vẫn như cũ không chịu buông bỏ, cố chấp đi về phía trước hay

không?

Anh mệt mỏi, có cô ngay bên cạnh. Giơ tay là chạm được ngay.

Mà những tháng ngày kia khi không có anh, thì cô vượt qua như thế nào?

Ôm sát cô, môi đặt lên trán cô.

Đáy mắt nặng nề như đá.

……

Cuối cùng đã đến tầng cao nhất – căn hộ của anh, Thái tử mệt rã người, cố

gắng vực dậy tinh thần, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, lau khô người, tắt

điện thoại di động của hai người, rút đường dây điện thoại trong nhà.

Lúc ôm cô lên giường thì cô lại không yên, mặc cho anh dụ dỗ thế nào cũng không chịu ngủ.

“Hôm nay còn chưa đấu xong, anh…… đã muốn em ngủ? Thi Dạ Triều…… Anh đúng là tên khốn kiếp!” Trữ Dư Tịch đã không còn lý trí cầm gối đập về phía

anh.

Thái tử không né tránh, đầu óc “ông ông” một tiếng. Anh nhắm mắt, cố ý coi thường lòng mình đang đau như bị kim châm, kéo cô qua ôm

vào ngực.

“Tỉnh tảo lại một chút, bây giờ người đối mặt với em không phải Thi Dạ Triều.”

Anh ta giống như anh Thái tử……

Bàn tay nhỏ bé xoa mặt anh, đầu ngón tay miêu tả mặt mày của anh, từ từ bị con ngươi thâm thúy xinh đẹp của anh hấp dẫn.

“Em nằm mơ sao? Anh thật giống anh Thái tử……”

Thái tử giật nhẹ khóe miệng, “Hy vọng đây chỉ là mơ thôi sao?”

Cô cách anh thật gần, gần đến mức hơi thở của anh cũng thổi lất phất lên môi cô, hơi nong nóng, hơi ngưa ngứa.

“Không muốn……”

Hình dáng người đàn ông này đã in sâu vào tâm trí cô từ rất lâu, cho dù là

ai cũng không cách nào thay thế. Cô không biết làm sao để có thể lấp đầy dấu ấn này, chỉ cảm thấy năm tháng trôi qua, dấu ấn này càng ngày càng

sâu, từng tấc một sâu vào, đau đớn tận xương tủy.

Trong mắt anh bao phủ một tầng thất bại.

Ngay cả trong mơ cũng không muốn anh xuất hiện, phải loại bỏ anh sạch sẽ như vậy sao?

Mặt của anh, môi của anh gần ngay trước mắt, cô hơi ngửa đầu, chạm môi vào.

Cánh môi mềm mại, cô kéo ra khoảng cách ngắn, đưa mắt nhìn anh từng cái một

như có