XtGem Forum catalog
Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324655

Bình chọn: 8.5.00/10/465 lượt.

, nắm chặt

lấy tay Trữ Dư Tịch. "Để chị, chuyện này, chị muốn....tự mình nói với

anh ấy."

Trữ Dư Tịch bị nắm nên hơi đau, nhẹ nhàng nắm lấy tay

cô, mỉm cười. "Được rồi, bác sĩ nói chị không nên quá kích động, đứa bé

mới có thể khoẻ mạnh ...."

Hạ Tử Dụ nhè nhẹ vỗ về phía bụng dưới vẫn chưa nhô cao của mình, ánh mắt khi thì dịu dàng, khi lại phiền muộn.

Trữ Dư Tịch nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt cũng tập trung về bụng của cô.

"Ở đây thật sự có một sinh mệnh nhỏ?...."

Trữ Dư Tịch gật gật đầu, "Ừ" nhẹ . Nơi đó, có một sinh mệnh nhỏ, một đứa

bé, là con của người đàn ông nàng yêu với một ngươi phụ nữ khác.

.

Hạ Tử Dụ không muốn nằm viện nên được người làm đến đón về.

Trữ Dự Tịch vừa về đến nhà, còn chưa kịp tháo giày, đã nhận được điện thoại của thái tử.

Ba chữ "Anh thái tử" lấp lánh nhảy ra trên chiếc di dộng màu trắng.

Chiếc điện thoại này, là thứ ngày đó hắn đưa cho nàng. Từ khi điện thoại của

nàng bị Thi Dạ Triều bẻ gãy, nàng vẫn chưa đổi cái mới. Nàng không biết

chiếc điện hoại mới này thái tử đã mất nhiều ngày để chuẩn bị, đã vài

lần hắn định bảo Doãn Vệ Hoài mang đến, nhưng vẫn thấy không thích hợp

lắm.

Trước kia việc tặng quà cho những cô gái khác cũng chưa từng mất tự nhiên như vậy, tại sao chỉ đưa cho nàng cái điện thoại thôi lại

khó vậy.

Là số của hắn, tên của hắn, tất cả đều là tự tay hắn lưu vào.

Cho đến bây giờ trong chiếc điện thoại này chỉ lưu mỗi một số.

Nàng đợi một hồi lâu sau mới bắt điện thoại, khẩu khí thái tử cũng không có

vẻ gì là hương giận cả, bên ngoài hơi ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe rõ

giọng nữ ở nơi yên tĩnh phát ra. "Anh lập tức lên máy bay, 11 giờ rưỡi

sẽ đến thành phố T."

"Tiểu Tịch? Tiểu Tịch? Em có nghe không?"

"A! Đang nghe, em biết, em sẽ làm bữa khuya cho anh."

Thế alf nàng chẳng thèm nghỉ ngơi, đã chạy thẳng đến nhà của thái tử. Căn

nhà to như vậy, được sơn phết một sắc trăng, sáng sủa, xa hoa cực độ.

Nàng một mình đi lòng vòng quanh căn nhà.

Nơi này, nơi nơi đều là dấu vết của hắn. Trong tủ quần áo, trừ quần áo của hắn ra, còn có chút

nữ trang, đó rõ ràng đều là phong cách của Hạ Tử Dụ.

Nàng ôm chân ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa để trên bàn trà.

Nàng có chỉ là chiếc chìa khóa nhà hắn, nhưng Hạ Tử Dụ lại có con hắn. |-Hạ Mạt|

Tuy Dĩ Nhu đã từng nói, thái tử không thích Hạ Tử Dụ, nhưng hắn lại để cô

mang thai con hắn .... Trước kia không phải nàng chưa từng nghe mấy tin

đồn hắn có con riêng, hắn trước giờ không quan tâm lắm mấy cái tin vịt

vớ vẩn đó, nên cứ để tùy mọi người muốn viết thế nào thì viết, cũng chưa từng thấy có người phụ nữ nào có thể mượn chuyện này để một bước hoá

phượng hoàng.

Nhưng Hạ Tử Dụ thì khác. Cô là người phụ nữ đã theo thái tử tám năm. Cho dù bên người thái tử có đổi bao nhiều người đi

nữa, vĩnh viễn luôn có một Hạ Tử Dụ ở bên cạnh hắn. Thái tử đối với Hạ

Tử Dụ khác với những cô gái khác, chuyện này hầu như ai cũng biết.

Nàng cực kỳ kinh ngạc bản thân mình sao có thể bình tĩnh như thế đối mặt với chuyện này. Là do chính ánh nhìn hoa tâm của hắn đã tôi luyện nên nàng

của ngày hôm nay chăng?

...Thời gian dần trôi.

Cũng không

lâu lắm, nàng thu lại tâm tình đi làm cơm. Cắt thức ăn rất nhanh, nhưng

đầu óc lại không nhịn được nhớ đến đứa bé kia...

Một bàn ngào ngạt mùa thơm đều có đủ bốn món mặn một canh, nhìn lại đồng hồ, đã nửa đêm rồi.

Tay nàng chống cằm, ngồi ở trước bàn. Vị canh nhè nhẹ, kích thích vị giác

của nàng. Bao tử đã kêu gào, lúc này nàng mời nhớ ra , hoá ra nàng cũng

chưa ăn cơm chiều.

.....

Khi thái tử về đến nhà, mồ hôi đã

thấm ướt chiếc áo sơ mi, hắn trực tiếp bỏ mọi công văn sang một bên để

đi tắm. Khi hắn đã tắm rửa sạch sẽ, mới phát hiện ra cô gái nhỏ kia đã

ngủ thiếp đi trên bàn ăn.

Hắn dùng khăn lông lớn lau tóc ngồi xuống bên cạnh nàng, đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng vẫn rất ngon miệng.

Trên người nàng vẫn còn mặc chiếc tạp dề, tóc đã che mất nửa khuôn mặt, chỉ

để lộ đôi mắt đã nhắm nghiền. Lúc này hắn mới quan sát kĩ hơn, hóa ra

lông mi của nàng cũng dài như vậy, dày như vậy, giống như một cây quạt

nhỏ.

Hắn nhẹ nhàng vén tóc nàng lên, để lộ gương mặt đã say ngủ của nàng.

Thái tử bỗng nhiên nhớ tới cảm giác của đêm hôm ấy, khi được ôm nàng cùng

ngủ, thật sự không khác nhau là mấy, không chỉ không khác biệt lắm, mà

cảm giác ấy là cảm giác tuyệt vời nhất hắn từng được nếm trải.

Vậy mà hiện tại, lại có một cô gái làm một bàn cơm ngon, chờ hắn trở về.

Thái tử bỗng cảm thấy, như thế này so với lúc ôm nàng ngủ, cảm giác có vẻ dễ chịu hơn.

Hắn cuối cùng cũng nhận ra rằng khoé miệng của minh đã cong lên tự bao giờ, hắn nhíu nhíu mày, "làm" với một cô gái ngốc ngếch thế này, chẳng phải

sẽ cảm thấy rất tuyệt mĩ sao.

Hắn gõ gõ mặt bàn, Trữ Dư Tịch liền bừng tỉnh, cảm thấy cả kinh, thầm mắng bản thân mình đã thiếu cảnh

giác! Còn chưa thấy rõ ai đang đến đã theo phản xạ đá chân tấn công,

thái tử đem toàn bộ phản ứng của nàng nhét vào trong mắt, một tay khống

chế sức của nàng, một tay nắm lấy cổ chân mảnh khánh của nàng, ngón tay

nhẹ nhàng mơn trón.

"