
Cội gào xác xơ héo quắt được tưới đẫm máu đào, đột nhiên hồi sinh như một kỳ tích.
Đâm chồi, nảy lộc, ra hoa.
Hoa phi mãn thiên, lạc anh tân phân.
Thiều âm nhược thệ, yêm một tiền trần.
Đào hoa vẫn như năm nào, lả tả rụng rơi, phiêu diêu, xoay tròn quanh người hắn.
Hắn ngẩng đầu, ngắm nhìn muôn vàn cánh hoa bay múa, phiêu vũ giữa không trung.
Thật chậm rãi, thật nhẹ nhàng, thật thanh thản, khép mắt.
Tuế nguyệt trong một khoảnh khắc, lặng thinh…
Đến khi đoàn người của Trương Tẫn Nhai đuổi đến Tụ Thủ Nhai, tuyệt thế nam tử ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ thiên thu dưới tán hoa đào.
Trong tay, vẫn còn nắm chặt Hoàng Tuyền kiếm.
Vô vàn cánh hoa bay phiêu tán, lả tả rơi, nhẹ nhàng đáp, phủ lên làn tóc hoa râm, lên y phục của nam tử ngủ say dưới gốc đào.
Cô liêu, diễm tuyệt, tịch mịch, thê lương.
Một dòng máu mỏng manh từ men theo miệng vết thương rỉ xuống, nhuộm thẫm loạn thế đào hoa…
Vũ lịch năm thứ mười bảy, thiên hạ thịnh trị thái bình, Hoàn Vũ Đế Phương Quân Càn dùng Hoàng Tuyền kiếm nửa đời không rời thắt lưng, tự mình kết liễu.
Khi hết thảy phồn hoa náo nhiệt của thế gian đã đọng lại nơi khóe môi mỉm cười an nhiên tự tại, đoạn tình duyên khuynh thế Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ cũng theo thời gian mà tan biến theo muôn vàn cánh hoa phiêu linh giữa mùa đào hồng phai tuyệt lệ.
Trở lại khoảnh khắc ấy, đất trời lặng thinh, thời gian ngưng đọng, khiến người cũng bối rối, hoảng kinh.
Nhành cây khô kiệt, thì ra thời gian cũng chỉ lướt qua rất nhẹ.
Giữa hương thơm mát dịu của đào hoa, dường như văng vẳng vọng về giọng nói kiên định của vị thiếu niên vai quàng hồng cân thuở nào: “Đào chi đính ước, trời xanh chứng giám! Tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền!”
Không rõ vì lẽ gì, Trương Tẫn Nhai đột nhiên lệ ứa tràn mi!
Phương Vệ Y mắt lệ rưng rưng, đưa tay gạt đi, nhưng càng cố gạt, nước mắt ứa ra càng nhiều.
Sương tan, gió ngớt.
Trời quang, mây tạnh, ánh sáng muôn nơi, giang sơn vạn đại.
Tịch dương phủ bóng sơn hà, trong nét lung linh hiện lên muôn hình vạn trạng. Mải mê ngắm gió cuộn mây vần, núi sông uyển chuyển, đó chẳng phải một bức họa non sông gấm vóc xán lạn huy hoàng đó sao.
Hết thảy mọi người đều bị cảnh đẹp hùng vĩ trước mắt làm cho mê muội!
Trương Tẫn Nhai khép mi mắt. Tay áo đột nhiên bị ai đó giật mạnh: “Nhìn kìa!” Bên cạnh, là tiếng kêu thảng thốt không thể tin được của Phương Vệ Y.
Mở bừng mắt, lập tức trừng lên thật to!
Là ảo giác sao?
Giữa trời hoa rơi hồng rực, một nam tử dáng dấp thanh nhã, mi mục như họa bước đến chỗ Phương Quân Càn.
Y đến trước mặt hắn.
Đứng yên ở đó.
Vươn tay ra.
Phương Quân Càn, đưa tay nắm lấy.
Từ nay về sau, sẽ không bao giờ buông ra.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, tay trong tay, vĩnh viễn không phân ly.
Loạn trời hoa, phiêu sắc hồng.
Trong nháy mắt, bụi phủ mờ truyền thuyết nghìn năm.
Hai người sánh vai mà đứng.
Y bạch y thắng tuyết, hắn hồng cân tựa hỏa.
Nắng chiều rọi lên, ửng sắc vàng lóa mắt dọc theo thân người, diễm lệ đến độ khiến người không đành lòng nhìn thẳng.
Hắn cùng y, sánh vai nhau trên đỉnh Tụ Thủ Nhai, cùng ngắm nhìn giang sơn vô hạn, trời đất bao la…
Sau thời Khuynh Càn thịnh thế, đế quốc Đại Khuynh hùng mạnh vùi lấp phong sương, suy vong tàn lụi.
Vũ lịch năm thứ 240, bạo phát loạn Lưu Hà ở phương Bắc, từ đó ttrở về sau, nền hòa bình thống nhất trên toàn đại
lục dần dần tan rã. Sự cai trị của Hoàng thất Đại Khuynh lên miền Bắc
ngày một suy giảm, không còn ảnh hưởng gì đáng kể.
Vũ lịch năm thứ 516, Gia Hà Thị, thủ lĩnh dân tộc du mục phương Bắc thế như chẻ tre ồ ạt công thành phá trại,
tiếp cận Hoàng đô Đại Khuynh. Mạt đế Đại Khuynh Phương Tổ Tức tự vẫn tạ
tội trước linh vị liệt tổ liệt tông.
Vũ lịch năm thứ 517, Gia Hà Thị thống nhất hai miền Nam Bắc, đổi niên hiệu thành Diên, trở thành chủ nhân mới thống trị Đại lục.
Nhưng Diên triều của bộ tộc du mục cũng
chỉ nắm quyền thống trị vỏn vẹn năm mươi năm ngắn ngủi, vì dù rất thiện
chiến, nhưng hoàn toàn không rành chính sự, sưu cao thuế nặng dồn dập đổ xuống bá tánh, khiến lê dân rên xiết lầm than, khởi nghĩa khắp nơi liên miên không dứt.
Diên lịch năm thứ 49, một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn nhất từ trước đến nay khởi phát ở Diệu Huyện, phía Nam đại lục.
Thủ lĩnh quân khởi nghĩa Cố Phượng Lâm
đăng cơ xưng đế ở đất Hộ (Thượng Hải ngày nay), lấy hiệu ‘Hãn vương’,
thống lĩnh mười vạn tàn binh mỏi mệt dặm trường đánh bại hai mươi vạn
chiến binh thảo nguyên dã lang thiện chiến, lật đổ Diên triều, dựng lên
Đại Việt.
Hai trăm năm thấm thoát thoi đưa, sau khi Vương triều Đại Việt diệt vong, Lý, Hàn, Kim, Độc Cô, Vũ Văn năm dòng
họ hùng mạnh nhất chiếm cứ một phương Đông Tây Nam Bắc Trung, suốt hơn
một trăm năm dẫn quân chinh phạt lẫn nhau, chiến loạn liên miên khiến
dân chúng lao đao khốn khổ, không còn đường sống.
Sau trăm năm ly loạn, Ngũ phiệt lụn bại,
một đế quốc non trẻ vùng dậy từ đống tro chiến hỏa – Đó là Đại Lê, chỉ
kém so với Đại Khuynh vương triều.
Vương triều Đại Lê xướng lên khúc ca thái bình phồn hoa trọn vẹn ba trăm năm mươi sá